Hoắc Tây làm việc xong thì trở về biệt thự nhà họ Hoắc.
Cô nhìn tin nhắn Zalo cười khúc khích hồi lâu, tình cờ bị Hoắc Minh nhìn thấy rồi lấy điện thoại di động của cô mà xem. Sau khi xem xong, ông chế nhạo: “Có mùi chua của tình yêu!”
Hoắc Tây hừ một tiếng: "Bố ghen tị với con chứ gì!"
Hoắc Minh ngồi đối diện cô, người giúp việc bưng trà nhân sâm cho ông, ông nhấp một ngụm rồi mới chậm rãi nói: 'Cứ như bố chưa từng yêu vậy! Nếu bố chưa từng thì con từ đâu đến? Để bố nói cho con biết, mẹ con yêu bố đến chết đi sống
lại, không phải bố thì không lấy chồng!”
Hoắc Tây nhận điện thoại, cười khúc khích: "Mẹ con bị bố bám dai như đĩa thì cói"
Hoắc Minh không phản bác mà còn tự thấy vẻ vang!
Ánh mắt ông rơi vào ngón tay của Hoắc Tây, nơi chiếc nhẫn kim cương đang †ỏa sáng. Ông dừng lại hỏi: "Con đã quyết định tiến tới với Sùng Quang?"
Hoắc Tây cũng nhìn chiếc nhãn, mạnh miệng nói: “Chẳng qua là thấy nó đẹp thôi!”
Hoắc Minh liếc cô: “Mẹ con còn thành thật hơn con!”
Tuy dè bỉu vài câu nhưng trong lòng ông vẫn rất vui vẻ, có lẽ giữa chừng có chút chuyện không vui nhưng cuối cùng hai đứa bé cũng tu thành chính quả. Hoắc Minh uống nửa cốc trà nhân sâm rồi đi lên lầu.
Ông nóng lòng muốn bàn chuyện kết hôn với Ôn Noãn.
Tốt nhất là làm xong trong năm nay!
Ngày hôm sau là thứ bảy, Hoắc Doãn Tư và Hoắc Kiều đều ở nhà. Buổi trưa, Lục Thước cũng dẫn Lục Huân và Lục U đến dùng bữa. Tháng nhỏ nên Lục Huân còn chưa lộ bụng, nhưng trước đó Lục Thước vẫn cẩn thận chăm lo trước sau.
Từ trước đến nay Hoắc Doãn Tư luôn thích cãi nhau với cậu ấy.
Thế nên có nói mấy câu mỉa mai!
Lục Thước cũng không tức giận, cười nói với Hoắc Minh: "Thật ra năm nay Doãn Tư hai mươi lăm tuổi, đã đến tuổi cưới vợ rồi!"
Ánh mắt Hoäắc Minh rơi vào con trai mình.
Trước đây ông vẫn luôn để tâm đến Hoäc Tây, trái lại không để ý tới thằng nhóc này!
Hai mươi lăm tuổi!
Quả thực đã đến tuổi kết hôn, tức thì Hoắc Minh dự định tìm vợ cho thằng nhóc này. Bản thân cậu không sốt ruột thì để bố mẹ như bọn họ để ý đi!
Hoắc Doãn Tư liếc mắt nhìn Lục Thước: Thật là âm hiểm!
Lục Thước: Có qua có lại mà thôi.
Lục Thước lại gắp một món ăn khác qua: "Đang suy nghĩ cái gì vậy? Còn suy nghĩ lung tung thì sẽ để cậu mợ tự mình chăm sóc eml"
Lục Huân không dám nói một lời. Nước mắt lưng tròng.
Hoắc Tây nhịn không được mà nói: 'Lục Thước, em thật là giỏi bắt nạt người khác! Thấy Tiểu Huân nhát gan dễ bắt nạt mà thôi!"
Lục Thước tự nhiên nói: “Em xót cô ấy mài” Những người khác trong bàn buồn nôn không chịu được!
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?