Ôn Noãn gắp thức ăn cho ông, bịt miệng ông lại.
Hoäc Minh lại muốn uống rượu với Trương Sùng Quang: “Tiểu tử cháu ra nước ngoài nhiều năm, uống rượu tây quen rồi, không biết uống được loại này không.”
Trương Sùng Quang lập tức nhấp gần nửa chén.
“Tửu lượng không tệ!”
Hoắc Minh uống một hơi cạn sạch, rượu cay nồng chảy qua cổ họng, tiến vào trong dạ dày.
Ông nhớ tới ngày Sùng Quang đến nhà.
Đứa nhỏ này, tuy không phải ông sinh ra, nhưng ông đã dành nhiều tình cảm và tâm huyết cho cậu không thua gì những đứa trẻ khác, thậm chí chuyện làm ăn cũng chỉ dẫn cậu nhiều nhất.
Sùng Quang cũng rất có tiền đồ!
Hoắc Minh uống liên tiếp mấy chén nhỏ, Ôn Noãn không khuyên được, ông chỉ nói: “Hôm nay vui mà!”
Cuối cùng, một chai trắng thế mà uống đến bảy tám phần. Hoắc Minh say rồi.
Ôn Noãn đỡ ông lên lầu nghỉ ngơi, vừa đi lên lầu vừa nói: “Lát nữa mang áo khoác của bố con lên, điện thoại ở trong túi áo, đề phòng ông nội con tìm ông ấy!”
Hoắc Tây chuẩn bị cầm lấy áo.
Trương Sùng Quang ngăn cô lại, anh nói nhỏ: “Anh đi cho! Em ăn nhiều một chút!”
Ánh mắt cậu có chút trách móc, lúc nãy Hoắc Tây mãi xem kịch, cũng không ăn được mấy miếng.
Hoắc Tây cũng không kiên trì.
Trương Sùng Quang đi qua sofa, cầm áo khoác, đang định lên lầu lại thấy trong túi áo rơi ra một tờ giấy, gấp ngay ngắn chỉnh tề.
Cậu tò mò mở ra xem.
Vài giây sau, cậu ngẩng đầu nhìn lên lầu, ánh mắt có chút thâm thúy. Hoắc Kiều chạy tới: “Anh Sùng Quang, anh nhìn cái gì vậy?”
Trương Sùng Quang cất tờ giấy đi, cười nhạt: “Không có gì!”
Nói xong, cậu bước lên cầu thang.
Phòng ngủ chính trên lầu, Hoắc Minh say, Ôn Noãn đang chăm sóc ông, ông kéo tay vợ mặt ửng đỏ: “Ôn Noãn, chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi!”
Ôn Noãn đỏ mặt. “Bao nhiêu tuổi rồi, để con cái nghe được nó cười cho!” Hoắc Minh kéo bà xuống, hôn một cái.
“Tôi không nói nhảm đâu! Tôi cũng không phải bảy tám mươi tuổi, tôi vẫn còn khả năng sinh con!”
Ôn Noãn tức giận nở nụ cười: “Ông có, tôi không có!
Hoắc Minh khẽ vuốt eo bà, “Sao không có! Lần nào cũng mịn màng như vậy, chẳng khác gì lúc trẻ cải”
Ông càng nói càng kỳ cục, Ôn Noãn đứng dậy, định cho ông ngủ. Nói thêm nữa, sẽ không ổn đâu.
Ôn Noãn cũng cảm thấy, bọn họ nên nói chuyện, nên xuống lầu trước. Đi được hai bước, bà lại dừng lại.
Quay đầu lại: “Sùng Quang, lúc trước chú Hoắc đánh cháu, đừng để trong lòng nhé.”
Trương Sùng Quang mỉm cười: “Không đâu ạ!”
Ôn Noãn đi xuống lầu, ánh đèn trong phòng ngủ vàng nhạt, Hoắc Minh uống rượu cảm thấy nóng, cởi hai nút áo sơ mi, đòi uống nước.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?