🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 1585: Hoắc Minh mỉm cười

Hoắc Minh về đến nhà, đã gần tám giờ. Mùi thức ăn thơm phức tỏa ra từ biệt thự, vợ ông đang ở trong bếp chỉ huy người giúp việc dọn thức ăn lên bàn, khuôn mặt Ôn Noãn dịu dàng dưới ánh đèn hành lang.

Thấy Hoắc Minh, Ôn Noãn thấp giọng: “Ông đi đâu về vậy? Bọn nhỏ chờ ông lâu rồi!"

Không đợi ông trả lời, bà lại tiếp tục nói: “Bình thường luôn là ông gọi người ta về, giờ người ta về rồi, lại không thấy bóng dáng ông đâu!”

Hoắc Minh mỉm cười.

Ông vươn tay ôm vai vợ: “Có chút việc! Cũng không phải đi tìm vợ bé.”

Mặt Ôn Noãn nóng bừng.

Hoäc Minh nhìn xung quanh không có ai, nhân cơ hội biểu thị lòng chung tình: “Mấy năm nay, tôi đối xử với bà thế nào còn cần phải nói sao, mấy cô gái trẻ đẹp ngoài kia đều không bằng bà.”

Ôn Noãn rất biết nắm trọng điểm: “Ý ông là tôi già rồi?”

Hoắc Minh nở nụ cười: “Sao có thể chứ!”

Dưới hành lang, ông chăm chú nhìn vợ bằng ánh mắt dịu dàng.

Ông cũng không phải nịnh nọt gì, nhưng thật sự là qua mấy năm nay Ôn Noãn vẫn luôn giữ được phong độ như xưa, có lẽ là do bọn nhỏ đều khá hiểu chuyện, đứa lớn biết chăm sóc đứa nhỏ, cộng thêm ông luôn quan tâm, nên Ôn Noãn thực sự không phải lo lắng nhiều.

Bà vẫn còn mịn màng như những năm trước.

Là một người đàn ông, Hoắc Minh cảm thấy rất hài lòng.

Ông ôm vợ đi vào phòng khách, liếc mắt một cái đã thấy Hoắc Tây, còn có Trương Sùng Quang.

Người đó lần trước bị ông đánh bỏ chạy, giờ lại về, ung dung tựa vào sofa cầm một cuốn tạp chí đọc, cứ như chưa từng rời khỏi cái nhà này vậy.

Trong lòng Hoắc Minh có chút xúc động, nhưng trên mặt lại tỏ ra rất uy nghiêm.

“Về rồi à?”

Trương Sùng Quang lập tức buông tạp chí trong tay xuống, đứng dậy: “DạiI”

Hoắc Minh cởi áo khoác, Trương Sùng Quang thản nhiên cầm lấy, đặt lên sô pha cho ông, Hoäc Minh rất tùy ý nở nụ cười: “Aiya! Chú nói sao cháu mới bỏ đi

một chuyến, giờ lại hiểu chuyện vậy?”

Ôn Noãn liếc ông một cái: “Thằng bé vất vả lắm mới trở về, ông cũng đừng nhắc đến chuyện đen tối của nó nữa!”

Hoắc Minh nhìn bà, vẫn cười cười.

Mặc dù ông nói đùa, nhưng trên trán vẫn hiện một tia nham hiểm như ở trại tạm giam.

Nếu không phải vợ, sẽ không nhìn ra.

Ôn Noãn bỗng nhiên đoán được ông đã đi đâu, liếc mắt nhìn Trương Sùng Quang một cái, cuối cùng bà vẫn không nói ra.

Hoắc Minh ngồi xuống uống hai ngụm trà, đứng dậy: “Ăn cơm thôi!”

Ông vừa mở miệng, Tiểu Hoắc Kiều liền ôm cánh tay ông: “Bố ơi, con đói lắm rồi, bố ra ngoài lâu như vậy, mẹ đang nghi ngờ bố đi tìm vợ bé đó!”

Hoắc Minh xoa đầu con gái nhỏ.

Ông nhìn vợ: “Sao bà biết không phải là ngày đặc biệt, biết đâu tôi đã tìm được vợ bé thì sao?”

Ôn Noãn tự tay rót đầy cho ông.

Bà nói: “Vậy nên uống nhiều một chút!”

Sắc mặt Hoắc Minh nghiêm nghị, hơi ửng đỏ, ông nói với các con: “Mẹ các con quá quan tâm bố, xem này, ngày nào cũng nghĩ cách canh chừng bố! Đàn ông thế nào mới gọi là thành công, như bố thế này chính là thành công.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...