Mãi cho đến khi Trương Sùng Quang cuối cùng cũng bị kích thích, cậu dùng sức ấn mạnh. Hoắc Tây không chịu được mà vòng tay qua cố cậu hôn lấy hôn để, sau đó từ từ trở nên dịu dàng hơn.
Cuộc tình này dường như kéo dài đến vô tận.
Khi hai người bọn họ dừng lại, bầu trời đã chuyển sang màu trắng.
Sáng sớm, lúc Hoắc Táy tỉnh lại, Trương Sùng Quang đã không còn ở lại trong căn hộ đó nữa.
Cuối tuần, cậu vẫn đến công ty làm thêm giờ.
Hoắc Tây ngủ một mạch đến trưa, cô bị điện thoại bàn trong phòng làm việc reo inh ỏi đánh thức.
Cô nghe điện thoại thì nhận ra là bố cô đang gọi tới.
“Bố! Tại sao bố không gọi vào điện thoại di động của con?”
“Điện thoại của bố tắt rồi, sao có thể gọi cho con được?”
Hoắc Minh cảm thấy có chút khó chịu, ông dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thằng nhãi đó thế nào? Còn không đưa người về. Cuối tuần qua có người nói hai đứa không xứng đáng với tên của mình. Ngày nào hai đứa cũng ngủ với nhau, nhỡ như hai đứa có một đứa con, lại phải coi đứa trẻ đó như con ngoài giá thú thì sao?”
Hoắc Tây ngồi trên ghế, với tay ra, đôi chân dài đặt trên bàn.
“Bố, anh ấy đã ra ngoài từ sáng sớm rồi.”
“Vừa mới sáng sớm đã đi ra ngoài, không ở lại với con sao?”
Hoắc Minh tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Nó đang làm cái gì thế! Con gái đâu giống con trai! Tối nay đưa cậu ta về nhà đi, mẹ con nhớ cậu ta lắm, ngày nào bà ấy cũng nhắc tới!”
Hoắc Tây chỉ cười nhạt: “Được rồi! Con sẽ hỏi anh Trương nếu như anh ấy có thời gian.”
Hoắc Minh ậm ừ: “Cậu ta dám không có thời gian ư! Con chống lại cậu ta! Không cần phải sợ, bố sẽ đánh cậu ta.”
Hoắc Tây vẫn chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
Sau khi cúp điện thoại, cô tựa người vào ghế, hơi ngửa người ra phía sau.
Cô nghĩ về những đứa trẻ.
Cô và Trương Sùng Quang đều có máu giống nhau, cũng mắc chứng rối loạn máu khó đông, con của bọn họ…Hoắc Tây thật sự không nghĩ đó là một lựa chọn tốt.
Cô lại nghĩ, con vịt nhỏ cô mua lần trước vẫn đang để trên xe.
Vừa định mặc quần áo vào rồi đi lây, cô đột
nhiên nhìn thấy tập tài liệu ở trong góc của ngăn kéo.
Hoắc Tây không phải là người hay xem phim, nhưng nội dung trong tập tài liệu lại hấp dẫn cô hơn. Cô chỉ đơn giản là mở ngăn kéo ra nhìn xem, bên trong là một chồng tài liệu riêng tư của Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây nhẹ nhàng lật qua từng trang một.
Cuối cùng, sắc mặt của cô trông hơi nhợt nhạt.
Những tài liệu này không quan trọng lắm nhưng những gì Hoắc Tây có thể thấy là điểm bắt đầu và đích đến của hàng nghìn tỷ cũng như một số khoản đầu tư khác.
Tóm lại Sunac sẽ không lỗ dù chỉ một xu.
Hoắc Tây cụp mắt xuống, Trương Sùng Quang thật sự là một diễn viên trời sinh mà!
Khó trách Doãn Tư nói là bị ép, nếu không xử lý Trương Sùng Quang, Trương sùng Quang sẽ cắn trả cậu ấy.
Dù nói thế nào đi chăng nữa, tuổi tác vẫn già nhưng Trương Sùng Quang mới hai mươi tám tuổi.
Tâm trạng của Hoắc Tây lúc này có chút phức tạp, nhưng cô vần đi tắm và thay quần áo, sau đó xuống dưới xe lấy hai chú vịt con. cả buổi chiều cô không làm gì ngoài chơi với hai chú vịt.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?