Nhưng Hoắc Tây không có quá nhiều cảm giác, nên cô từ chối!
Lúc đi ra khỏi nhà ăn, nhà trai vẫn không muốn từ bỏ, đuổi theo muốn đưa Hoắc Tây về.
Hoắc Tây ném túi công việc vào trong xe, cười nhẹ: “Tôi có lái xe, bây giờ phải tới Cục Dân Chính một chuyến để gặp đương sự.”
Nhà trai biết Hoắc Tây không xem mình vào mắt.
Anh không tiếp tục kiên trì, rất có phong độ mở cửa xe cho Hoắc Tây: “Kia sau này có rảnh thì đi uống trà.”
Hoắc Tây cười nhẹ rồi gật đầu.
Cô lên xe, khởi động xe rồi từ từ rời đi.
Trong nhà hàng, bố mẹ đàng trai cũng cực kỳ yêu thích Hoắc Tây, còn đang thuyết phục Hoắc Minh nói chuyện lại với con gái: “Hoắc Minh à, Khải Nhân cũng coi như đứa trẻ anh nhìn từ nhỏ đến lớn, nói thêm đôi lời tốt đẹp cho thằng bé, tình cảm có thề bồi dưỡng từ từ nữa mà! Tôi bảo đảm Hoắc Tây tới nhà chúng tôi sẽ không phải chịu một chút uất ức nào, Khải Nhân sẽ chăm sóc con bé như chăm sóc tiên nữ vậy!”
Hoắc Minh uổng một ngụm trà, mỉm cười: “Nói quá lời! chuyện hôn nhân đại sự, còn phải do bọn nhỏ tự mình quyết định mới được, nếu tôi quyết định thay con bé, sau này yên ốn thì được, nếu không yên ổn còn không phải sẽ oán trách chúng ta?”
Ông cười, nói dăm ba câu đã tách ra.
Nhà trai cũng chỉ có thể từ bỏ.
Bữa tiệc tàn, Hoắc Minh đi lấy xe, lại gặp phải Trương Sùng Quang ở chỗ rẽ.
Non nửa tháng không gặp, thằng bé đã gầy hơn rất nhiều, cũng đen hơn rất nhiều.
Trên mặt nhìn có vẻ đang ốm.
Trong lòng Hoắc Minh đau đớn, hơn nửa ngày mới gật đầu, lúc ông đang định đi lướt qua thì Trương Sùng Quang gọi ông: “Chú Hoắc, chú đừng gả Hoắc Tây cho người khác.”
Lời này, Hoắc Minh nghe xong cũng thấy đau khổ.
Trong lòng ông biết rõ, Sùng Quang thích Hoắc Tây, thế nhưng vậy thì có thể làm gì bây giờ!
Chuyện đã là như vậy!
Hoắc Minh dừng bước, ông nhẹ giọng nói: “Sùng Quang, cháu biết không, cho dù cháu rời đi tám năm, Hoắc Táy cũng chưa bao giờ xem mắt một lần nào cả, bọn chú vẫn luôn cho rằng con bé sẽ độc thân cả đời!”
Nói xong, ông vội vàng rời đi.
Ông sợ nếu ở lại nhiều một giây, ông sẽ mềm lòng.
Trương Sùng Quang sững sờ ngay tại chỗ, đúng lúc này ôn Noãn đi ra, vừa nhìn thấy cậu, đôi mắt õn Noãn đã ươn ướt.
Cho dù hai đứa nhỏ xích mích không vui vẻ, lại còn ra tay với nhau.
Nhưng đáy vần luôn là đứa con mình nuôi lớn, oán trách thì oán trách, nhưng thật sự không thế vô tình, Ôn Noãn gọi cậu: “Sùng Quang.”
Trương Sùng Quang nghiêm nghị: “Dì ôn.”
Ôn Noãn tiến lên, duỗi tay sờ tay áo cậu, còn có lưng cậu.
Giọng nói của cô hơi nghẹn ngào: “Còn đau không?”
Trương Sùng Quang lắc đầu.
Ôn Noãn lại nhìn cậu chỉ ăn mặc phong phanh: “Sùng Quang, sao lại không mặc thêm quần áo vào?”
Ngày nào cậu chưa làm chồng của Hoắc Tây, ngày đó cậu không trở về nhà.
Ôn Noãn biết tâm tư của cậu, không khỏi
khố sở trong lòng.
Bà là mẹ của Hoắc Tây, nhưng sao cô lại không phải là mẹ của Sùng Quang được, cô nhẹ giọng khuyên nhủ: “Sùng Quang, tìm một người để kết hôn đi! Hoắc Tây sẽ không quay đầu lại đâu cháu.”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?