🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 1537: Nếu vậy

Cậu có còn là Trương Sùng Quang Không?

Là cái người mà cô đã mang về nhà, là Trương Sùng Quang đã cùng nhau lớn lên với cô?

Nếu vậy, cậu ấy sao lại thích người khác.

Nếu vậy, tại sao cậu ấy lại đánh cô?

Hoắc Tây nhẹ nhàng nhấm mắt: Một giấc mộng đã gần hai mươi năm, Hoắc Tây, nên tỉnh lại rồi!

Bọn họ giằng co với nhau, một đêm hầu như không ngủ, sáng sớm Hoắc Tây ngồi trên giường gọi điện thoại cho trợ lý, bảo cô đến đây tính tiền xuất viện cho mình.

Chờ cô cúp điện thoại, Trương Sùng Quang nhìn cô thật sâu.

Cậu nói nhỏ: “Hoắc Tây, nh với cô ta không phải như em nghĩ đâu! Anh với cô ta chỉ hẹn hò ba tháng, sau đó không hợp thì chia tay, sau đó cô ta gả cho Lâm Tòng, bây giờ chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường.”

Hoắc Tây vốn dĩ không muốn nghe giải thích.

Cô mặc thêm quần áo rồi đứng lên, đi đến bên cửa sổ mở cửa ra, ngơ ngấn nhìn một lát rồi nói nhỏ: “Trương Sùng Quang, tôi đưa tất cả sự bao dung cho cậu, nhưng mà cậu lại trả lại cho tôi sự ghê tởm.”

“Cậu với Thấm Thanh Liên có trong sạch hay không, thật ra không quan trọng.”

“Quan trọng là…, cậu đặt ảnh chụp của cô ta trên bàn làm việc, quan trọng là…Cậu vì cô ta mà tức giận rồi đánh tôi một bạt tai, cậu còn giải thích cái gì nữa? Hoắc Tây tôi thấp kém như vậy sao, là vì không ai muốn tôi sao?”

Hoắc Tây nói xong thì đỡ trán.

Đầu cô vẫn có chút choáng váng.

Trương Sùng Quang chậm rãi đi đến phía sau cô, cậu nắm lấy đầu vai cô, vùi đầu vào bả vai cô: “Hoắc Tây, tha thứ cho anh lần này! Anh không thể không có em.”

Cậu lăn lộn ở bên ngoài tám rồi mới biết được thứ mình muốn là gì.

Cậu không biết vì sao, lúc Hoắc Tây nói những điều khó nghe, đầu óc cậu nóng lên…Cậu không có cách nào để bào chữa cho hành động của mình, cậu chỉ có thể cầu xin cô tha thứ.

Hoắc Tây nhẹ nhàng đấy cậu ra.

Cô với cậu, đã không còn lời nào để nói.

Đúng lúc này trợ lý bước vào, đang muốn nói chuyện, thấy không khí như vậy nên có chút không được tự nhiên.

Hoắc Tây lạnh nhạt nói: “Làm thủ tục xuất viện cho tỏi!”

Trợ lý nhìn thấy mặt cô, chần chờ hỏi: “Luật sư Hoắc…Mặt của cô?”

Hoắc Tây bình tính nói: “Bị chó cắn!”

Cô nói xong, cầm túi của mình lên, đi thẳng ra cửa.

Cửa phòng bệnh mở ra rồi đóng lại…

Trương Sùng Quang đứng tại chỗ, bỗng nhiên cảm giác được cơn đau của ánh mặt trời chói mắt, lúc này trợ lý nhỏ giọng hỏi một câu: “Tống Giám đổc Trương, cậu với luật sư Hoắc đã có chuyện gì vậy? Mặt của cô ấy…”

“Là tôi đánh! Cô ấy không cần tôi nữa!”

Dáng vẻ nói chuyện thất hồn lạc phách của Trương Sùng Quang là thứ mà cô ấy chưa từng thấy qua.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...