Đầu Hoắc Tây bị băng bó, khó chịu nhắm mắt lại.
Trương Sùng Quang sửng sổt một chút.
Cậu không phải cổ ý, cậu chỉ không muốn Hoắc Tây rời đi, cậu có rất nhiều điều muốn giải thích với cô, vừa rồi cậu cũng không phải thật sự muốn đánh cô.
Nhưng trong lòng cậu biết rằng, có giải thích nhiều cũng vô dụng.
Cậu chỉ vì Hoắc Tây nói đến Thấm Thanh Liên mà đánh cô một bạt tai.
Đây là sự thật.
Trương Sùng Quang ôm đầu cô, muốn kiểm tra cho cô: “Để anh xem xem.”
Hoắc Tây dùng sức đấy cậu ra.
Cô giương mắt nhìn cậu, ánh mắt lạnh lùng và xa lạ.
Trương Sùng Quang đau đớn vô cùng, tiếng nói khàn khàn, vẻ mặt lo lắng: “Những cái khác về nói sau, Hoắc Tây, anh đưa em đến bệnh viện trước.”
“Chúng ta còn có chuyện khác để nói?”
Hoắc Tây thản nhiên cười lạnh, cô đứng dậy từ từ, vòng qua cậu đi ra cửa.
Khi cô đi ngang qua, Trương Sùng Quang muốn giữ cô lại, nhưng Hoắc Táy hất cậu ra, cô bước đi rất nhanh nhưng đến cửa thì ngã xuống.
“Hoắc Tây!”
“Hoắc Tây!”
Đêm khuya, ở bệnh viện.
Sau khi kiểm tra, Hoắc Tây bị chấn động não nhẹ, cần nằm viện một đêm đế quan sát.
Trương Sùng Quang nộp phí xong thì trở về phòng bệnh.
Hoắc Tây đã tỉnh, cô tựa vào đầu giường, nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
“Có đói bụng không, đế tôi đi mua chút đồ ăn?”
Cô không nhìn cậu, lạnh nhạt nói: “Cậu trở về đi! Tôi sẽ gọi trợ lý đến giúp tôi.”
Trương Sùng Quang yên lặng rời đi.
Nhưng nửa tiếng sau, cậu trở lại với một phần lòng mà cô thích ăn nhất của tiệm kia làm.
“Vần nên ăn một chút đi!”
Trương Sùng Quang bày phần lòng ra, đưa cho Hoắc Táy: “Không có sức thì để anh đút em!”
Hoắc Tây giơ tay lên.
Đồ ăn rơi vãi, trên mặt đất là một mớ hổn
loạn.
Ngữ điệu của Hoắc Tây không có gì thay đổi: “Cậu đi đi! Tôi không muốn thấy mặt cậu! Hai tỷ kia của của cậu trong vòng một tuần tôi sẽ trả lại! Trương Sùng Quang, cậu không nợ tôi cái gì, cậu cứ làm những gì cậu muốn đi! về sau chuyện tình cảm gì đó của chúng ta cũng sẽ khống dính líu gì nữa.”
Hầu kết Trương Sùng Quang khẽ nhúc nhích.
Nhưng mà, sao không đau cho được?
Mặt của cô vẫn còn đau, một cái tát trong cơn giận dữ của người đàn ông đủ để lưu lại dấu năm ngón tay trên mặt cô, Hoắc Tây lớn như vậy
rồi nhưng chưa từng có người dám đánh cô như vậy!
Cô cũng không hề nghĩ rằng, người đánh cô lại là Trương Sùng Quang, mà lý do là vì người khác.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?