Cuối cùng, tình nguyện mở rộng thân mình, hôn môi với cậu.
Cà phê đã lạnh từ lâu.
Bọn họ lại đổi góc độ, xâm chiếm hơi ấm của nhau, hôn nhau không thế dứt ra được.
Ngoài cửa, thư ký của Trương Sùng Quang liên tục gõ cửa.
“Tổng Giám đốc Trương, đã đến giờ họp, có tiếp tục lùi lại không?”
“Lùi lại!”
Trương Sùng Quang vừa nói xong, Hoắc Táy đã che môi cậu lại: “Anh đi họp đi! Em ở chỗ này chờ anh, tan làm chúng ta cùng nhau về nhà.”
Trương Sùng Quang yêu cầu đến chỗ của cậu.
Hoắc Tây ừ một tiếng.
Trương Sùng Quang lùi ra phía sau, cậu ở trước mặt cô sửa sang lại quần áo và cà vạt, trở về bộ dáng nhã nhặn.
Sau đó cậu lại hừ nhẹ: “Bộ dáng như này tôi làm sao ra ngoài được?”
Hoắc Tây ghé vào vai cậu cười nhẹ.
Cô ôm lấy thắt lưng anh, cười nhẹ đề nghị: “Nếu không, Tống Giám đổc Trương đi đến nhà vệ sinh?”
Trương Sùng Quang nhịn xuống.
Cậu cắn nhẹ lên chóp mũi cô: “Đế lại hết cho em!”
Nói xong, cậu bước ra khỏi văn phòng.
Hoắc Tây làm mặt quỷ sau lưng cậu, giống như khi cô còn nhỏ, chờ khi cửa đóng lại, cô cầm lấy hai khung ảnh trên bàn lên nhìn xem.
Một tấm là ảnh chụp chung của cô và cậu, một tấm là ảnh chụp lúc cô trong phòng làm việc.
Cậu đã chụp trộm được nó lúc nào?
Ngoài ra còn có một tấm ảnh cậu chụp chung với vợ chồng Lâm Tòng.
Vợ của Lâm Tòng, Thấm Thanh Liên cũng học cùng trường mẫu giáo với Hoắc Tây, theo ảnh chụp, có thế nhìn thấy được bộ dáng lúc trước, lúc lớn lên lại xinh đẹp như hoa sen.
Hoắc Tây có chút bất mãn với ảnh chụp chung của bạn trai với người khác.
Cho dù người này đã kết hôn!
Cô tháo khung ảnh ra.
Cô biết bản thân có tính chiếm hữu rất mạnh, ý thức lãnh thổ rất mạnh, Trương Sùng Quang chịu được thì chịu, chịu không được thì bọn họ chỉ có thế chia tay.
Cô ngồi trên sô pha, nhàm chán chơi trò chơi, cho đến khi Trương Sùng Quang họp xong trở về lúc sáu giờ, cô vẫn ngồi bất động trên sô pha.
Trương Sùng Quang liếc mắt nhìn khung tranh bị đổ.
Cậu cầm lên xem, sau đó cười nhẹ: “Nếu cậu không thích thì tôi cất đi là được.”
Hoắc Tây không đế tâm: “Quan hệ rất tốt?”
Trương Sùng Quang vẫn cười nhẹ: “Lúc mới ra nước ngoài, ở trong giới người Hoa có giúp đỡ nhau một thời gian.”
Hoắc Tây giương mắt: “Là loại giúp đỡ gì vậy?”
Xe Trương Sùng Quang lái về là xe của Hoắc Tây.
ở trên đường, cậu dừng lại, mua chút nguyên liệu nấu ăn.
Trở lại xe, Hoắc Tây nhìn cậu: “Hôm nay như vậy, anh không định ra ngoài hẹn hò mà ở nhà nấu cơm sao?”
Trương Sùng Quang thắt dây an toàn, nghiêng đầu cười: “ở nhà không tốt sao?”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?