Hoắc Tây dán mặt vào lưng cậu, nhẹ giọng: “Cậu đế tôi suy nghĩ đã!”
Tim Trương Sùng Quang hơi đập nhanh và loạn nhịp.
Cậu ít nhiều có hiểu biết về Hoắc Tây, với tính tình kiêu ngạo của cô, nếu cô không thả lỏng tâm trạng thì không thể nói ra những lời như vậy, hơn nữa cô còn nguyện ý sống cùng cậu, nguyện ý bỏ kiêu ngạo của mình xuống.
Chủ yếu là bởi vì cô thương cậu.
Một lúc lâu sau, cậu xoay người dịu dàng hôn cô.
Nắng sớm xuyên qua cửa sổ tiến vào, nhẹ nhàng chiếu vào trên người bọn họ, im lặng tốt đẹp.
Hoắc Tây thấp giọng: “Nếu còn hôn nữa, tôi sẽ đến công ty muộn mất!”
Trương Sùng Quang lại hôn một cái, bữa sáng đã được chuẩn bị xong nhanh chóng, trong bữa sáng, khi cô nhìn thấy băng vải trên mặt cậu, không khỏi vui vẻ: “Như vậy sẽ không thể ra ngoài chọc ghẹo con gái nhà người khác.”
“Trong nhà đã có một, nào có dư thừa sức lực như vậy chứ.”
Cậu nói xong những lời vô liêm sỉ, Hoắc Tây cảm thấy cậu mặt thật dày nên không trả lời cậu.
Ăn xong bữa sáng.
Trương Sùng Quang đưa cô đến công ty luật, còn cậu ra sân bay tiếp đón đối tác từ Mỹ, nghe nói là sắp về nước phát triền.
Xe đậu ở dưới công ty luật.
Trương Sùng Quang nghiêng người: “Tan làm anh đón em, theo bọn họ ăn một bữa cơm.”
Bọn họ?
Trương Sùng Quang cười nhẹ: “Lâm Tòng với vợ của cậu ấy! Đúng rồi, em cũng biết vợ cậu ấy, học chung một trường mẫu giáo với chúng ta, tên Thấm Thanh Liên, cô ấy chơi dương cầm khá hay.”
Hoắc Tây nhớ lại.
Cô nhìn Trương Sùng Quang: “Các cậu ở nước ngoài có lui tới với nhau à, không nghe cậu nói gì cả.”
Trương Sùng Quang nhìn ánh mắt trách cứ của Hoắc Tây.
Một lát sau, cậu cười cười: “Giới người Hoa rất lớn! Người không gặp mặt là đã không thấy tung tích.”
Hoắc Tây cười nhạt, xuống xe.
Cô vào công ty luật, họp một lát rồi bấm số điện thoại của Lục Thước: “Chị có một ít tiền, có lẽ em dùng được!”
Giọng của Lục Thước nghe có chút mệt mỏi, có lẽ là vì đang trong tình trạng ngươi chết ta sống với nhà họ Tư.
“Chị, chị đã giúp em rất nhiều!”
“Em đến đây đỉ! Chắc chắn em cần nó.”
Nửa tiếng sau, Lục Thước tự mình đi đến, lúc thấy tờ chi phiếu cậu ấy hơi sợ một chút.
Là Trương Sùng Quang chi.
Cậu ấy nhặt lại tấm chi phiếu, búng tay, sau đó nói: “Nói thật hiện tại em có chút thiếu tiền, nhưng nếu em cầm số tiền này, một ngày nào đó nếu hai người đổ vỡ, em còn khó chịu hơn cả chết! Em không cho phép chị mình vì tiền mà hạ
mình với người khác.”
Hoắc Tây đá cậu.
“Chị là người như vậy sao? Yên tâm! Cho dù chị với anh ấy chia tay chị cũng có cách để trả lại tiền cho anh ấy.”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?