🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 1521: Khi màn đêm buông xuống

Hoắc Tây bận rộn mấy ngày, cũng đã rất mệt.

Không thu dọn hành lý, đá rơi giày liền đi vào phòng ngủ, vừa nằm xuống đã ngủ.

Khi màn đêm buông xuống, cô mới tỉnh lại.

Mùi thức ăn truyền đến mũi, đèn ngủ trên đầu giường đã được mở, cảnh sắc mờ nhạt, làm cho cô không phân rõ được đây là ngày hay đêm.

Một loạt tiếng bước chân vang lên, Trương Sùng Quang dựa vào cạnh cửa.

“ở nước ngoài vài ngày, nhất định đã rất nhớ đồ ăn Trung Quốc nhỉ!”

Cậu nói rất nhẹ nhàng, cả người cũng dịu dàng ấm áp, áo trắng quân tây đen, như là anh vốn ở tại trong nhà này, như là anh chưa bao giờ rời đi.

Hoắc Tây yên lặng nhìn cậu.

Gương mặt của cô có chút mê mang, không giống như thường ngày.

Trương Sùng Quang đi tới, cúi người hôn môi cô: “Nhìn tôi đến khờ luôn rồi?”

Hoắc Tây ôm lấy cố cậu.

Cô ngửa đầu, mái tóc đen dài tán loạn sau vai, mềm mại lại gợi cảm.

“Tại sao cậu lại ở lại?”

Thật ra là muốn, nhưng mà Hoắc Tây không thể nói ra.

Trương Sùng Quang cười: “Ăn cơm với cậu, tôi mới đi!”

Cậu thẳng thắn như vậy, vậy mà trong lòng Hoắc Táy không biết phải làm sao, nhưng cô cũng không thế nói ra lời giữ cậu lại.

Giữ cậu lại, tương đương với việc đồng ý ở bên cạnh cậu ấy.

Cô thật sự chưa nghĩ thông suốt.

Cuối cùng cô khẽ nói: “Tôi đi tắm trước đã!”

Trương Sùng Quang mỉm cười.

Hoắc Tây vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, nước ấm đổ xuống người cô làm cho lòng cô vốn đang loạn lại càng thêm rối…Lúc đi ra, Trương Sùng Quang đưa cô khăn tắm, cũng không có làm gì cả.

“Cảm ơn!” Hoắc Tây mặc áo choàng tắm, vén tóc ướt lên.

Lúc cô dùng các sản phẩm dưỡng da, Trương Sùng Quang sẽ sấy tóc cho cô.

Trước gương, có thể thấy rõ biểu cảm của nhau, nhưng ai cũng không dám nhìn.

Một khi nhìn thì sẽ khai súng phát lửa.

Cuối cùng, cậu sờ nhẹ mái tóc đen của cô, thấp giọng nói: “Ăn cơm!”

Hoắc Tây đi ra ngoài với cậu.

Thực sự rất thịnh soạn, cậu làm nồi lẩu, thậm chí còn làm mấy món ăn vặt, chỉ nhìn cũng đã thấy ngon.

Hoắc Tây ngòi xuống, thuận miệng nói: “Cậu đúng là có tài làm nội trợ trời cho đấy.”

Ánh mắt Trương Sùng Quang thâm sâu: “Có thế mà! Chỉ cần cậu muốn.”

Hoắc Tây liếc cậu một cái, cười nhạt, ăn mấy miếng rồi nhẹ giọng hỏi: “Đồ đạc còn lại, khi nào thì cậu chuyến đi?”

“Chỉ có tài nấu ăn thôi sao?”

“Tôi nghĩ ở trên giường tôi càng làm cậu thỏa mãn hơn.”

Hoắc Tây suýt nữa đã sặc nước, cô trừng mắt với cậu: “Này, ở đây là trong nước chứ không phải nước ngoài đâu.”

Trường Sùng Quang chăm chú nhìn cô, hia mắt đầy ấn tình: “Nhưng tôi muốn nói với cậu như vậy! Người yêu với nhau nói như vậy không phải rất bình thường sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...