Hai người lên lầu.
Hoắc Minh đi thẳng vào phòng làm việc
đánh đứa con gái quý hóa, cửa vừa mở ra thì bên trong toàn mùi thuốc lá.
Ông sửng sốt.
Hoắc Tây cũng sửng sốt, bao gồm Trương Sùng Quang ở phía sau cũng sửng sốt.
Hoắc Tây đang hút thuốc?
Hoắc Tây phản ứng trước tiên, cô mở cửa sổ ra rồi xua mùi thuốc lá và nói: “Chỉ châm vài điếu thôi chứ không hút gì cả.”
Khi người cha đang đứng chặn ở cửa, ông hỏi: “Trong nhà con có thêm một người lớn đang sống, con giải thích thế nào?”
Hoắc Tây dựa vào cửa sổ.
Cô cười: “Tay của anh Sùng Quang bị thương, nên con chăm sóc anh ấy, anh em thân thiết, bố, bổ nên vui mới đúng chứ.”
Hoắc Minh không muốn nghe lời quỷ quyệt của cô.
Ông định nói gì đó thì Trương Sùng Quang bước đến, cậu nhặt bức ảnh ở trên bàn lên.
Là cậu với Hoắc Tây.
Là Trương Sùng Quang và Hoắc Tây lúc mười sáu tuổi, nụ cười nhói đau mắt cậu, tất cả những điều này không còn nói cho cậu rằng, cậu muốn theo đuổi lại cô thì khó khăn biết chừng
nào.
Trong phòng sách rất yên tĩnh.
Cuối cùng vẩn là Hoắc Minh lên tiếng: “Hai đứa con cũng không còn nhỏ nữa, muốn ở chung thì sống cho đàng hoàng, đừng có vớ va vớ vấn nữa, đế rồi cuối cùng ngay cả làm người nhà cũng không thể làm được.”
Ông nói xong thì có chút mệt mỏi..
Hoắc Tây là đứa con gái ông quý mến nhất, yêu thương nhất, còn Sùng Quang thì ông chưa từng bỏ ra chút tình cảm nào, nhìn bọn họ dày vò lẫn nhau ông cũng không dề chịu.
Một lúc sau…
Hoắc Tây cười: “Bố, bố nghĩ nhiều rồi, nếu bố không tin thì bây giờ dần anh ấy về đi.”
Hoắc Minh nhìn cô rồi đi thẳng.
Hoắc Tây tiễn ông ra đến cửa: “Bố, bố đi cẩn thận.”
Đột nhiên Hoắc Minh quay người lại.
Ông nhìn Hoắc Tây khẽ nói: “Nếu thật sự thích cậu ta, thì cho cậu ta một cơ hội, Hoắc Tây, bố không muốn thấy con tự dày vò mình, con thà nói sẽ không tha thứ cho Sùng Quang, cũng chính là không tha thứ cho bản thân mình trước đó.”
Nụ cười Hoắc Tây biến mất.
Hoắc Minh không nói thêm gì nữa, con trẻ đều lớn hết rồi, bọn họ làm cha mẹ thì không nên nhúng tay quá nhiều vào chuyện tình cảm.
Hoắc tây quay lại phòng làm việc.
Cô dựa vào khung cửa, Trương Sùng Quang vẫn siết vào bức ảnh đó, giọng cậu truyền đến: “Hoắc Tây, cậu vẫn còn yêu tôi đúng không? Cậu vẫn luôn yêu tôi.”
“Có lẽ vậy.”
Đột nhiên Trương Sùng Quang sốt ruột, cậu ấn cô trên tường phòng làm việc, cô mặc đồ công sở rất bất tiện, cậu không quan tâm nhiều như thế cũng không xem trọng lắm, cậu ấn vào sau đầu cô, và khàn giọng thì thầm quyến rũ: “Bây giờ từ chối anh vẫn còn kịp, Hoắc Tây, anh muốn ôm
Anh ấy nói rất dễ nghe và muốn cô trả lời.
Nhưng lời vừa dứt thì cậu kìm lòng không được mà chiếm lấy cô, Hoắc Tây thụt lui rồi đánh vào cậu: “Trương Sùng Quang, cậu là kẻ khốn nạn, không phải tay cậu bị phế rồi sao? Chết tiết, cậu còn lổ mãng thành như thế này… Mẹ kiếp, cáu có phải nqười khônq vâv?”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?