Dưới ánh đèn, bọn họ nhìn đối phương chăm chú.
Ai cũng không muốn chịu thua, ai cũng không muốn từ bỏ sự kiên trì của mình, mãi đến khi Hoăc Tây thấy mắt mình có chút chua sót.
Cô mới thấp giọng khàn khàn lên tiếng.
“Chẳng thú vị gì cả!”
“Trương Sùng Quang, chúng ta bắt đầu lại cuộc sống mới ròi. Tám năm trôi qua chắc chắn cậu cũng hiểu tôi rồi chứ, mà tôi đối với cậu cũng biết rõ, chỉ dựa vào việc ngủ với nhau hai lần do cảm xúc mãnh liệt, ngoài ra thì giữa chúng ta còn có gì chứ? Nếu cậu nhất quyết muốn nói đến tình cảm thì cũng đã là chuyện từ rất lâu rồi.”
Hoắc Tây khẽ xua tay: “Cậu quay về đi! Dạo này tôi bận rộn với một vụ án rất mệt rồi, Lục Thước bên kia tôi cũng phải khích lệ tinh thần! Tống giám đốc Trương, thực sự tôi không có sức lực chơi trò tình cảm với cậu đâu.”
Trương Sùng Quang vẫn không động đậy.
Ánh mắt cậu sâu thẳm như màng sương mù rất khó nhìn thấy.
Hoắc Tây rũ mắt, tự cười giễu: “Cậu chắc sẽ không biết, cảm giác đợi một người là thế nào.
Trương Sùng Quang, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, cảm giác đó cả đời này tôi không muốn nếm thử nữa.”
Trương Sùng Quang giật thót trong lòng.
Cậu cảm giác như bị ai đó gặm nhấm, rõ ràng rất đau nhưng cậu lại rất tỉnh táo.
Cậu thất bại ở chỗ.
Hoắc Tây không chịu chấp nhận cậu, đồng thời cậu cũng không thể mang lại hạnh phúc cho cô.
Trương Sùng Quang này, trong thế giới của Hoắc Tây đã tan thành tro bụi. Thân thể ở đây nhưng đã sớm bị chôn vùi rồi.
Hoắc Tây nói xong thì đi đến trước cửa sổ sát đất.
Đế lại một bóng lưng từ chối cho cậu.
Cô nhẹ nhàng nhưng kiên định lên tiếng: “Đừng dây dưa nữa, nếu không tôi không chắc tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu, tốt nhất cậu đừng ép tôi!”
“Tôi vẫn ảnh hưởng đến cậu, có phải không?”
Giọng cậu khàn khàn không rõ tiếng, khẽ hỏi.
Hoắc Tây không đáp lời cậu.
Cô đứng thẳng người, nhìn chăm chú cảnh
đêm bên ngoài, ở nơi mà Trương Sùng Quang không nhìn thấy, khóe mắt cô chợt ẩm ướt.
Trương Sùng Quang đi rồi.
Cửa mở ra rồi nhẹ nhàng đóng lại.
Trong phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại một mình Hoắc Tây, cô cứ vậy lẳng lặng đứng ở trên cao thành phố B, nhấm nháp cảm giác cô đơn thuộc về cô.
Đêm khuya thăm thẳm.
Cô nghĩ, cô cũng không phải không thể chấp nhận cậu.
Một tuần sau, Hoắc Tây ngồi trong phòng làm việc xử lý giấy tờ.
Cô đang gọi điện thoại với Lục Thước.
Hai nhà Lục, Tư tranh đấu, tôi sống anh chết, ý của Lục Khiêm bên này là ông ấy không nhúng
tay vào cũng không cho Hoắc Minh Châu động tay, tên nhóc Lục Thước này chẳng phải được lắm hay sao, đế cậu một mình đấu với cả nhà họ Tư.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?