Lục Huân có chút ngại ngùng.
Chuyện nam nữa, nước chảy thành sông là tốt nhất, Lục Thước nói thẳng ra như vậy cô thật sự có chút không quen, vì thế có chút ý giả vờ chối từ.
Sao Lục Thước không biết.
Một tay mở cửa xa, rất yêu thương bế cô xuống xe, áo khoác của cậu còn chưa khoác lên cứ như vậy bế cô vào thang máy lên lầu.
Lục Huân mặc áo lông màu trắng rộng rãi, giống như chú thỏ co rúc trong lòng cậu.
Vừa dễ thương vừa ngoan.
Đến thang máy, Lục Thước có chút không nhịn được, hôn vào đầu mũi nhỏ của cô.
Yêu không rời được.
Cánh mũi của Lục Huân run nhẹ, gọi anh một tiếng: “Lục Thước.”
Lục Thước không lên tiếng, cậu cứ như vậy nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dịu dàng.
Thang máy ting một tiếng mở ra…
Bên ngoài có người, là chủ của đối diện.
Người đó rất bất ngờ nhìn chằm chằm bọn
họ, một hồi lâu mới chào hỏi: “Anh Lục, rất lâu không thấy hai người rồi!”
Lục Thước mỉm cười: “Đúng vậy! Khoảng thời gian trước về quê một chuyến! ô… Đây là vợ của tôi, chúng tôi kết hôn rồi!”
Người đó bất ngờ hơn, lúc trước còn tưởng rằng bọn họ chia tay chứ.
Anh ta nhanh chóng nói chúc mừng.
Lục Thước lại nói chuyện phiếm mấy câu, trong đó lúc đó vẫn luôn không bỏ Lục Huân xuống, Lục Huân khá ngượng nhưng cô cũng không thích hợp xuống, cái ôm của Lục Huân quá ấm áp.
Cậu lại đẹp trai, cô thích cậu bế.
Lục Thước một tay mở cửa, bế cô gái của cậu vào nhà.
Trong căn hộ đầy hoa hồng, từ phòng khách đến phòng ngủ đều vậy… Trên ga giường màu đen để một hộp Tiffany, bên trên có một cành cây hoa hồng dài.
Trong hoa hồng là một chiếc nhẫn kim cương.
Môi của Lục Huân run rấy, cô đã làm bà Lục nhỏ, nhưng cồ thật sự không biết cô có thế được nhiều như vậy.
Lục Thước cầm chiếc nhẫn đó lên.
Cậu cúi đầu nhìn chăm chú Lục Huân, không có chữ nghĩa nào chỉ là nhẹ nhàng đặt chiếc nhẫn vào ngón tay của Lục Huân.
Bọn họ im lặng rất lâu.
Cuối cùng Lục Thước ôm cô vào lòng, trước là dịu dàng hôn cô sau đó nụ hôn này trở nên dữ dội.
Cho dù động tác của Lục Thước rất nhẹ nhàng, nhưng đối với Lục Huân đã gian nan giống như dao cùn vậy.
Ánh mắt của cậu có chút nóng bỏng, hoàn toàn là ánh mắt người đàn ông nhìn người phụ nữ.
Cậu ngồi ở mép giường, Lục Huân bị cậu lên ởtrên chân.
Nước da trắng dán chặt trên quần tây màu xám của cậu, lộ ra vẻ uỷ mị, Lục Huân nhỏ tiếng gọi anh Lục Thước, anh ừm một tiếng mở lấy bộ đồ ngủ ren từ trong hộp ra.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?