Thứ cậu từng dễ dàng buông bỏ, đến lúc muốn lấy lại, còn khó hơn lên trời.
Hoắc Tây không mập mờ với cậu, cũng khinh thường đùa bỡn tình cảm của cậu, cô thực sự đã buông bỏ… Một chút dịu dàng đã qua cũng không còn sót lại.
Mối quan hệ của bọn họ đã cắt đứt sạch sẽ!
Trương Sùng Quang trở lại biệt thự.
Ma xui quỷ khiến thế nào, cậu lại mở ra một căn phòng ngủ, đó là phòng Hoắc Tây khi còn bé.
Phòng công chúa màu hồng nhạt.
Trên giường lớn màu trắng, để hai cái gối, một cái của Hoắc Tây còn có một cái của Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang đi tới, chậm rãi ngồi xuống.
Cậu nhẹ nhàng vuốt ve tấm ga trải giường, nhớ lại khoảng thời gian đó.
Trước cửa xuất hiện một người, là Hoắc Doãn Tư từ nước ngoài trở về.
Hoắc Doãn Tư mới trở về, đã thấy Trương Sùng Quang mò đến đây, chuyện của Trương Sùng Quang và Hoắc Tây, Lục Thước nói cho cậu ấy biết một ít, cho nên vừa nhìn cậu ấy đã biết chuyện gì xảy ra.
Thực ra Hoắc Doãn Tư biết nhiều hơn Lục Thước.
Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng kéo cà vạt, đi vào phòng đóng cửa lại, không cho người ngoài nhìn thấy.
“Sao, hổi hận rồi à?”
Trương Sùng Quang ngước mắt lên, nhìn thấy Hoắc Doãn Tư.
Khi còn bé, Doãn Tư giống ôn Noãn, nhưng lớn lên, lại giống Hoắc Minh tám chín phần.
Hoắc Doãn Tư bắt chéo chân.
Cậu ấy đi thẳng vào vấn đề: “Biết vì sao chị tôi không chấp nhận anh không?”
Trương Sùng Quang không biết.
Hoắc Doãn Tư cúi đầu, từ từ cuộn lại cà vạt, giọng nói bâng quơ: “Anh đi rất nhẹ nhàng, nói chia tay cũng rất nhẹ nhàng, nhưng Trương Sùng Quang, trên đời này không phải chỉ có một mình anh sống không dễ dàng đâu! chị tôi bị rối loạn đông máu, lúc chị ấy sinh ra đã phải ở phòng thí nghiệm hai năm, cái mạng nhỏ của chị ấy là dùng vồ số tâm huyết mới bảo vệ được, chị ấy còn mắc chứng tự kỷ, cái nào tính ra không đắt hơn anh? Nhưng những năm anh phụ chị ấy, bố mẹ tôi nói gì anh chưa? Họ đều xem anh như con ruột nhưng còn anh thì lại phụ bạc chị của tôi.”
“Phải, tình cảm không thế miễn cưỡng.”
“Nhưng sau khi anh nói chia tay, chị tôi tự kỷ hai năm! Chị ấy không đi tìm anh, không yêu cầu anh giải thích, chị ấy chỉ lặng lẽ chữa bệnh, lặng lẽ quên anh. Từ khi anh nói chia tay, chị ấy đã không còn ở lại căn phòng này, đồ đạc cũng không ai dám đụng vào. Trương Sùng Quang, trong nhà chúng ta có ba đứa con, thoạt nhìn là Hoắc Kiều được sủng ái nhất, nhưng chúng ta đều biết,
trong lòng bố tôi chị ấy quan trọng nhất. Chị ấy là kết tinh tình yêu của bố mẹ tôi, còn tôi và Hoắc Kiều là sản phấm của hôn nhân, anh đã hiếu chưa… Anh hiếu cái rắm ấy!”
Dựa vào cái gì, công chúa nhà họ Hoắc lại bị đổi xử như thế.
Cậu không biết, cậu chưa từng biết Hoắc Tây bị bệnh, không ai nói với cậu.
Hoắc Doãn Tư cười mỉa: “Đương nhiên anh không biết, lúc đó anh đang bận yêu đương, muốn bay khỏi nhà họ Hoắc.”
Nói xong, Hoắc Doãn Tư mở cửa đi ra ngoài.
Trương Sùng Quang ngồi ở đó, suốt cả buối cũng không thế bình tĩnh lại.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?