Hoắc Tây vỗ mặt cậu ta: “Nghĩ gì vậy em trai!”
Cậu ta không buông cô ra, cô thẳng thừng đá một cái, Bạch Khởi rên lên.
Hoắc Tây không thèm đế ý cậu ta.
Cô quen cửa quen nẻo bước đến tủ rượu, tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ, sau đó ngồi xuống trước cửa số sát đất từ từ uống, trông tâm trạng có vẻ không vui.
Bạch Khởi biết thân cô ở đây nhưng lòng đã bay đến chỗ người khác.
Cậu ta ngồi xuống cạnh cô: “Chị đến chỗ tôi qua đêm là muốn làm cho anh ta hiếu lầm, đế anh ta không quấn lấy chị nữa sao?”
“Nhạt nhẽo!”
Hoắc Tây uổng gần phân nửa ly rượu vang đỏ, thở dài: “Con nít thì biết cái gì!”
Thật ra cô biết Bạch Khởi không còn là con nít nữa.
Bạch Khởi đã hai mươi bốn tuổi rồi, là một người đàn ông có ý đồ với cô.
Tinh cảm giữa cô và Bạch Khởi không thể nói rõ, nhưng cả hai đều chưa có đối tượng, không cần phải giải thích gì với ai, chứ đừng nói
đến coi sói mắt trắng Trương Sùng Quang kia.
Cô muốn uống rượu, Bạch Khởi đi ngay vào bếp nấu cơm cho cô.
Lại mở một chai rượu tốt nhất.
Hoắc Tây nhìn khuôn mặt trắng nõn thanh tú của cậu ta, không nhịn được vươn tay nhéo một cái: “Không uổng công trước đây nuôi cậu!”
Theo thói quen, cô định hôn cậu ta một cái.
Nhưng cuối cùng vẫn không hôn.
Bạch Khởi cười nhạt, giống như đang chế nhạo cô, Hoắc Tây nhún vai: “Vừa rồi trong xe đã bị Trương Sùng Quang hôn, chắc cậu cũng không muốn hôn gián tiếp cậu ấy đâu ha!”
Bạch Khởi nghiến răng: “Chị đúng là biết cách chọc giận người khác!”
Cậu ta đột nhiên đè gáy cô lại, hôn xuống, Hoắc Tây chặn thế tấn công của cậu ta lại: “Cậu không để ý, nhưng tôi thì có! Được rồi, ăn cơm thôi!”
Bạch Khởi rất bất mãn, cậu ta hận không thể lập tức chém Trương Sùng Quang.
Không có Trương Sùng Quang…
Cậu ta sẽ có thể quấn lấy Hoắc Tây như vậy cả đời, có thế cô sẽ không kết hôn với cậu ta, nhưng cô cũng sẽ không thích người khác, như
vậy là đủ rồi.
Cậu ta cũng không thèm vị trí đỉnh lưu.
Từ năm 20 tuổi, cậu ta đã chỉ thích một mình Hoắc Tây.
Cơm nước xong, Hoắc Tây co ro ở phòng khách một đêm, trời vừa sáng cô đã về nhà.
Bạch Khởi đã thức, nhưng không dậy hẳn.
“Nhỏ giọng thôi! Đừng đề bố tôi nghe thấy!”
Hoắc Tây rón rén đi tới cửa, cởi giày rồi bước nhè nhẹ vào nhà.
Nhưng mới đi được hai bước, một giọng nói đã vang lên.
“Về rồi à?”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?