Mấy người trẻ tuổi không ngồi nổi nữa, được một lát Tiểu Lục U đã kéo Lục Huân đi ra xem pháo hoa, còn quấn lấy quản gia lấy ra một ít, tự mình bắn pháo hoa.
Pháo hoa băn lên trời, bờ vai Lục Huân được người ôm lấy.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn, là Lục Thước.
Cậu uống một ít rượu, gương mặt nho nhã ửng đỏ, trông rất thu hút.
Lục Huân nhỏ giọng nói: “Anh ra đây sao không mặc thêm áo khoác?”
Lục Thước cười nói: “Không lạnh!”
Cậu rút một điếu thuốc tư trong túi, cúi đầu châm thuốc, sau đó tiến lên châm một hàng pháo hoa... Tia lửa bắn khắp nơi, cách rất gần.
Tiểu Huân nhát gan, cô ấy tránh về phía sau.
Lục Thước ôm cô ấy trong lòng, gương mặt nhỏ nhắn của cô ấy lộ ra ngoài, có chút lưu luyến nhìn chăm chú vào pháo hóa.
Tiểu Lục U cầm pháo hoa lớn, chạy quanh bọn họ.
Một lát sau, Lục Thước cũng ôm cô bé đến, ôm cả hai cô gái. Tiểu Lục U không hề ghen ty chút nào.
Cô bé đòi bao lì xì với Lục Huân.
Lục Huân không chuẩn bị, Lục Thước bèo bảo cô ấy lấy trong túi mình, Lục Huân đi lấy ra... Sau đó cô ấy ngẩng đầu nhìn cậu, Lục Thước khế cười.
Cậu vuốt tóc cô, hôn cô.
Mặt Lục Huân ửng đỏ...
Tiểu Lục U thích chơi đùa, không đứng yên được, chẳng mấy chốc đã chạy đi chơi chỗ khác rồi.
Lục Thước đưa Lục Huân đến dưới gốc tử đằng, cậu đè hôn cô ấy một lúc lâu mới tựa vào cô ấy thở dốc.
Lục Huân vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Nhưng cô ấy không thể phớt lờ thân thể cậu nên không dám động đậy. Lục Thước kề sát tai cô ấy: “Tìm chỗ khác?”
Lục Huân cảm thấy không tốt, lần đầu tiên cô ấy chính thức đến nhà gặp mặt, cô ấy không thể tùy tiện xảy ra quan hệ với cậu như vậy được.
Lục Thước cũng không phải không nhịn được.
Cậu nhìn ra được lo lắng của cô ấy, không nói gì, chỉ ôm cô ấy vào lòng hôn. Ít nhiều cũng để cô ấy chạm vào.
Lục Huân nhát gan, giống như chú thỏ vậy, Lục Thước khẽ cười.
Cuối cùng ôm lấy nhau, cậu giả vợ giận dỗi nói: “Đã lâu không làm rồi, quên mất mùi vị ra sao rồi."
Tính đi tính lại, hình như bọn họ cũng gần nửa năm chưa làm rồi!
Cậu là đàn ông bình thường, đương nhiên muốn rồi!
Lục Huân chôn mặt trước ngực cậu, nhỏ giọng nói: “Về thành phố BI Rồi lại...” Lục Thước thấp giọng nói: “Về rồi chúng ta sẽ dọn về lại, được không?”
Lục Huân không lên tiếng, cô ấy cảm thấy quá nhanh... Lục Thước lại hôn cô ấy, thì thầm nói: “Vậy anh chuyển về, cuối tuần đón em qua.”
Lần này cô không phản đối.
Lục Thước đã xác định là con rể nhà họ Liễu, đêm khuya, cậu cũng đưa người về nhà.
Minh Chu dựa vào vai ông ấy.
Một lúc sau, bà ấy mới thấp giọng nói: “Lúc em còn trẻ chẳng phải cũng tùy hứng đấy sao? Nếu không tùy hứng em cũng sẽ không ở cùng anh, Lục Khiêm, nếu em trách bọn nhỏ đồng nghĩa với việc phủ nhận bản thân, chuyện này không công bằng với Lục Thước và cả Tiểu Huân.”
Tình yêu của bà ấy và Lục Khiêm là tình yêu. Còn Lục Thước và Tiểu Huân, chẳng lẽ không phải hay sao?
Lại nói, là con trai bọn họ chủ động trước, thực sự không lý nào lại đi làm khó người khác.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?