Lục Huân mặc một chiếc váy dài màu hồng cánh sen, bên ngoài khoác một áo lông dáng dài màu trắng, trông rất xinh đẹp thanh thuần.
Cô ấy xuống lầu, nhỏ nhẹ bảo người làm chuẩn bị quà cho cô ấy. Lục Thước không ngăn cản, chỉ yên lặng đợi cô ấy.
Một lúc sau, người làm đưa giỏ trái cây vận chuyển bằng đường hàng không đến, Lục Thước đưa tay nhận lấy.
Cậu ở nhà họ Liễu căn bản không cần phải e dè, trực tiếp ôm lấy Lục Huân đi, cô ấy nhỏ giọng nói như vậy không ổn.
Lục Thước chuyển sang năm tay cô ấy.
Lục Huân không làm được gì cậu, cũng không nói gì, chỉ là lúc lên xe Lục Huân nhẹ giọng nói: “Để em lái xe cho.”
Lục Thước đặt giỏ trái cây sau cốp xe, lúc đóng lại thì khẽ cười tựa như không.
“Sao vậy, đau lòng à?” Lục Huân không lên tiếng, cô ấy chỉ ngồi vào ghế lái.
Lục Thước đỡ cửa xe nói nhỏ: “Vẫn chưa đến mức thiếu ngủ! Xuống xe đi, để anh lái.”
Lục Huân không chịu.
Lục Thước nhìn cô ấy chằm chằm một lúc, bỗng nhiên cười nói: “Em như vậy, đúng là rất giống vợ.”
Lục Huân đỏ mặt: “Em lo lắng cho anh, anh không nên trêu chọc em vậy.”
Tính cách cô ấy rất tốt, cho dù trách cứ cũng chỉ nhỏ giọng, khiến Lục Thước cảm giác rất đáng yêu. Cậu chỉ muốn hôm nay không phải giao thừa, cậu sẽ đưa cô ấy đến nơi không người rồi tận sức bắt nạt cô ấy!
Thế nhưng cậu cũng muốn cùng cô đón năm mới!
Lục Thước ngồi vào ghế phụ, nhì Lục Huân lái xe thuần thục, cậu khẽ hỏi: “Học lúc nào vậy? Anh chưa từng thấy em lái xe.”
Lục Huân mím môi: “Mười tám tuổi đã học rồi, không thích lái lắm.” Lục Thước gật đầu.
Một lát đã đến ngã tư phía trước, là đèn đỏ, cậu không nhịn được nắm tay cô
Lục Huân khẽ rút tay ra: “Đang lái xe đấy!” Lục Thước trực tiếp nắm nhẹ cằm cô ấy nghiêng qua hôn cô ấy... Lục Huân yên lặng không động đậy.
Gương mặt bọn họ tựa sát nhau, làn da cậu rất nóng, hôn vào môi cô lại càng nóng hơn, cứ vậy trêu chọc cô...
Lục Huân bị buộc phải ngậm miệng lại. Lục Thước khẽ cười, bỗng hiên hôn sâu vào trong.
Lục Huân ngây ngô, nào phải đối thủ của cậu, khẽ đập vào vào vai anh, ê a vài tiếng.
Lục Thước buông cô ra. Môi cô đỏ nhuận mê người, cậu lại không nhịn được ngậm mút một lát.
Thời điểm này đêm ba mươi, mọi người đều ăn cơm rồi.
Trên đường không có xe, cậu và cô cứ ở ngã tư đường, hôn nhau cũng đến mười phút.
Lục Huân cắn môi: “Anh ấy tên Diệp Bạch, không phải...”
Từ kia, cô không nói ra được.
Lục Thước khẽ cười, thật ra là cậu ghen, nhưng thân phận người quản lý này đi theo người ta, cậu cũng không ngăn được, dù sao ở bên cạnh nhau lâu như vậy vẫn không có gì thì vĩnh viễn cũng không có.
Tâm trạng Lục Thước rất tốt!
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?