Là điện thoại của Lục Thước.
Hoắc Tây nhấc máy, lười biếng mà nói: “Tìm chị có việc gì?” giọng nói Lục Thước có hơi căng thẳng: “Lục Huân tới hả?”
Hoắc Tây gác hai chân lên bàn làm việc, cười khẽ: “Đúng vậy! Bọn chị còn uống cà phê, còn ngủ một giấc!”
“Hoắc Tiểu Tây!”
“Không vui hả? Ai bảo Lục Huân thích chị?”
Bên kia khuôn mặt tuấn tú của Lục Thước đỏ lên: “Chị bớt quyến rũ cô ấy đi!”
Hoắc Tây chậc chậc chậc vài tiếng: “Cậu Lục nhà chúng ta thiếu tự tin như thế từ khi nào vậy? Chẳng qua chị cũng nhắc em, bạn gái hiện tại của em là Tư An Nhiên, em nên lo cho cô ta chứ không phải Tiểu Huân nhà chị.”
Lục Thước cười lạnh cúp điện thoại.
Hoắc Tây ném di động, nhún vai nói với thư ký Lưu: “Chơi với nó chả vuil”
Thư ký Lưu phì cười.
Hoắc Tây cầm lấy hồ sơ, vẻ mặt đau đầu: “Cuốn hút quá cũng phiền não ghê! Phụ nữ đề phòng tôi, đàn ông cũng đề phòng tôi!”
Dạo này Lục Huân rất bận rộn.
Trên tay cô có năm sáu đơn thiết kế đang làm, cái nào cũng giá trị mấy triệu.
Hôm nay cô tới phòng làm việc, đang thảo luận chỉ tiết với thiết kế phó, trợ lý của cô tới nhẹ giọng nói: “Tổng Giám đốc Lục và cô Tư tới, nói là muốn thử xem váy cưới."
Lục Huân hơi giật mình.
Mấy ngày qua đi, dường như cô đã quên mất chuyện này.
Ngẩn ngơ một lúc, cô lạnh lùng nói: “Mời bọn họ vào phòng chờ tiếp khách, pha hai ly cà phê, một lát nữa tôi tới.”
Trợ lý vội rời đi.
Lục Huân tiếp tục bàn giao xong công việc, lúc này mới điều chỉnh cảm xúc rồi đi qua.
Kỳ thật cũng không có gì khó xử, sớm một ngày, vấn một ngày, hôm nay tóm lại muốn tới.
Lúc cô đi vào, trợ lý đã căng bộ váy cưới và giá áo kia xong.
Tư An Nhiên và Lục Thước ngồi song song, tựa như vợ chồng mới cưới. Thấy Lục Huân tiến vào, Tư An Nhiên cong môi nở nụ cười: “Tiểu Huân tới rồi sao! Tôi nhìn một hồi, cảm thấy cái váy cưới này được thiết kế không tồi!”
Mà Tư An Nhiên lại nhìn cô đầy hùng hổ doạ người, thái độ rất mạnh mẽ.
Cuối cùng Lục Huân mở miệng nói: “Đó là nhờ Tổng Giám đốc Lục cất nhắc! Tôi và anh ấy đều mang Lục, nhưng là người với người cũng phân biệt đắt rẻ sang hèn, không phải ai cũng có thể trèo cao với tới được Tổng Giám đốc Lục.”
“Vậy Tiểu Huân cảm thấy tôi trèo cao với tới được không?”
“Duyên trời tác hợp.”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?