Thực ra cô rất ngoan ngoãn và dễ chăm sóc.
Một món quà nhỏ có thể khiến cô vui suốt nửa tháng.
Cô gần như chưa bao giờ đòi hỏi cậu bất cứ điều gì, cũng chưa bao giờ hỏi cậu về thu nhập của cậu, chỉ phí ở đây phần lớn là do cô chỉ trả... Cô... Cô coi nơi này như nhà của mình!
Lục Thước từ từ ngồi xuống.
Cậu lấy tay che mặt, không rõ ba tháng chung sống này có ý nghĩa như thế nào đối với cậu.
Điện thoại reo trong túi cậu.
Cậu cho rằng là Lục Huân, lúc này ngoài cô ra không còn ai khác gọi cho cậu.
Nhưng người gọi lại là bố cậu.
Lục Khiêm chắc là vừa mới tỉnh dậy, giọng nói hơi khàn khàn: “Lục Thước, mẹ con phải đến thành phố B sớm hơn dự tính một ngày, bà ấy còn phải đến bệnh viện lấy thuốc, con đi với mẹ! Dạo này em gái con bận thi nên không thể đi cùng được! Ài, mẹ con ở tuổi này vẫn như một cô bé, không có ai đi cùng thì không chịu đi một mình.”
Lục Thước ngơ ngác nói: "Con biết rồi, bố, gửi cho con số hiệu chuyến bay, con tới đón mẹ."
Lục Thước không muốn ở lại nữa.
Chẳng bao lâu sau, cậu đã chuẩn bị rời đi, trước khi rời đi cậu đã gọi điện cho thư ký Phương.
Nhờ cô ta trông coi căn hộ.
Cúp điện thoại xong, cậu định rời đi thì ánh mắt lại rơi xuống chiếc tủ đầu giường, ở đó có một chiếc hộp nhung nhỏ.
Lục Thước bước tới, nhặt nó lên và mở ra. Một viên kim cương nằm bên trong, rực rỡ chói mắt. Đó là quà sinh nhật cậu tặng Lục Huân, nhưng cô không cầm đi.
Lục Thước im lặng nhìn hồi lâu, đột nhiên gọi điện cho thư ký Phương: “Cứ để căn hộ như thế này đãi”
Nói xong cậu đặt chiếc hộp nhung xuống.
Bước ra khỏi căn hộ thật nhanh.
Khi cậu lên xe thì trời đã sáng rõ, mắt cậu cay xè.
Cậu nghĩ có lẽ cậu đã quen với việc có người bên cạnh, bây giờ đột nhiên không có nữa thì không quen, theo thời gian, triệu chứng buồn cười này sẽ biến mất.
Hai tay cậu nắm chặt vô lăng bằng, đạp nhẹ chân ga.
Hai giờ chiều, cậu đón được Hoắc Minh Châu ở sân bay.
Thư ký Phương đi cùng cậu, cô ta biết nói ngọt, Minh Châu khá thích cô ta.
Ngồi trong xe, Minh Châu nhìn con trai mình.
"Trông con gầy đi! Sao thế, dạo này con bận công việc quá à?”
“Mẹ nghe bố con nói là con làm rất tốt.”
Lục Thước miễn cưỡng cười: “Có lẽ do_ quá bận rộn!”
Minh Châu do dự, nói đến hôn sự của nhà họ Tư, thực ra bà ấy cũng không mấy ủng hộ.
Cũng may thư ký Phương có mặt ở đây, giữ bầu không khí sôi nổi, còn nói sẽ dẫn Minh Châu đi ăn đồ ngon ở thành phố B.
Minh Châu rất dễ tính: “Cô quên tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố B sao?” Thư ký Phương có vẻ ngạc nhiên. Thực ra đó chỉ là thủ đoạn để lừa gạt mọi người mà thôi!
Khi họ đến bệnh viện, thư ký Phương ngồi đợi trong xe, Lục Thước đưa mẹ cậu đến bệnh viện.
Thuốc trị đau đầu được kê đơn hai tháng một lần. Các bác sĩ cũng quen với việc này.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?