Lục Thước nghe thấy tiếng động ở phía sau thì quay lại nhìn người ở trên giường.
Cô ấy vẫn chưa dậy.
Mái tóc đen dài che đi một nửa khuôn mặt, hàng lông mi dài phủ trên khuôn mặt trắng sứ, bên dưới một cái bóng nhỏ bé vô cùng mềm mại, nhưng chút này đều không bằng một phần vạn tối qua.
Bên kia điện thoại, Lục Khiêm cau mày.
"Lục Thước, con có nghe bố nói hay không vậy?”
Lục Thước hơi cau môi: "Con nghe rồi, bố, thứ bảy gặp."
Nói xong cậu ấy gác điện thoại và bước đến của phòng tắm, mới muốn lao vào tắm thì chuông cửa vang lên.
Lục Thước đi mở cửa. Bên ngoài là thư ký của cậu ấy mang tập tài liệu quan trọng đến đưa cho cậu ấy ký, trên người Lục Thước chỉ quấn một cái khăn tắm, hào phóng khoe ra sự quyến rũ.
Thư ký không dám nhìn phần bụng tám múi và còn có thắt lưng săn chắc của cậu ấy nữa.
Đặc biệt là hai đường cơ bụng đó nghiêng nghiêng chen vào trong khăn tắm. Khiến cho huyết mạch người ta phấn khích
Lục Thước ký giấy tờ xong thì Thư ký Phương nói khế: "Tổng giám đốc Lục, vụ thu mua Tập đoàn Lâm thị vào mười giờ sáng."
Cô ta đưa tay lên nhìn đồng hồ: "Bây giờ đã chín giờ rồi."
Lục Thước ném tài liệu đi và đến phòng ngủ tắm rửa thay áo quần.
Cậu ấy thu xếp thỏa đáng trong hai mươi phút.
Đang định rời đi thì trong phòng ngủ có tiếng động, một bóng hình nhỏ nhắn xinh đẹp bước ra, cô ấy định nói với Lục Thước thì bỗng ngơ ngác khi nhìn thấy Thư ký Phương.
Thư ký Phương biết đây là tình nhân của Tổng giám đốc Lục.
Lục Huân.
Là một nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng khắp nước Mỹ, đã dành được giải thưởng quốc tế, nhưng người thì rất kín tiếng và hiếm khi có tin tức về cô ấy,
không ngờ lại có dính dáng đến sếp của mình.
Thư ký Phương khẽ cười: "Chào cô Lục, tôi là thư ký của Downey, tôi họ Phương."
Downey là tên tiếng Anh của Tổng giám đốc Lục.
Với tư cách là thư ký riêng, cô ta được yêu cầu khi nhìn thấy Lục Huân thì phải gọi cậu ấy là Downey.
Mặc dù cô ta cũng không biết là vì sao.
Nhưng Lục Huân thực sự xinh đẹp, không phải đẹp chói lóa tỏa sáng xung quanh, mà là vẻ đẹp mềm mại dịu dàng, đặc biệt là trên người cô ấy mặc chiếc áo sơ mi nam màu đen, và đôi chân thon dài thẳng tắp.
Lục Huân đỏ mặt. Lục Thước đang vội nên chạy đến lối vào lấy giày cho cô. "Sau này đừng đi chân trần nữa."
"Anh phải đi đàm phán một cuộc thu mua, tối anh lại về với em.”
Lục Huân nhìn vào cậu ấy, một lúc lâu sau mới gật đầu.
Lúc nhỏ cô ấy gặp phải chuyện ngoài ý muốn nên mắc chứng mất ngôn ngữ, cho dù sau này đi nước ngoài trị khỏi bệnh nhưng cô vẫn không thích nói chuyện, ngoại trừ bố mẹ ra, cô ấy nhốt mình trong thế giới của chính mình, mãi cho đến khi 'Downey' bước vào thế giới của cô ấy.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?