Cả nhà năm người, vẻ mặt khác nhau.
Lục Thước dù sau cũng còn nhỏ, mấy lần không nhịn được muốn lên tiếng nhưng đều bị Lục Khiêm ngăn lại.
Ông gắp miếng cá cho cậu: “Lần này quay về trông gầy hơn rồi, kỳ nghỉ này phải ở nhà bồi bổ cho tốt, con không ở bên cạnh bố mẹ, bình thường mẹ con đều lo lắng chuyện ăn uống của con.”
Lục Thước nhìn Lục Khiêm chăm chú.
Lục Khiêm chỉ vào thịt cá: “Mau ăn đi!”
Lục Thước nói một tiếng cám ơn bố, rồi lại nhìn Minh Châu, Minh Châu không nói gì chỉ là đôi mắt ngấn nước... Bà cụ tự mình gắp rau cho cô, sau đó lại chất vấn con trai mình: “Con đa có tuổi rồi mà còn không thương vợ, chỉ gắp cho con trai thôi mà quên mất vợ mình! Con trai rồi cũng trưởng thành rời xa mình thôi, nhưng vợ mới là người ở bên cạnh mình cả đời.”
Lục Khiêm chẳng những không giận mà còn cười theo.
“Bà cụ dạy đúng ạ!”
Ông tỉ mỉ chọn một miếng cá ngon nhất cho Minh Châu, còn lọc cả xương bỏ vào chén cô, dịu dàng nói: “Sao vậy? Một bữa cơm cũng không thấy em nói được mấy câu, hôm nay con trai về em đã không vui rồi, thằng nhóc này hay nghĩ nhiều, bình thường nó đối xử với em gần gũi thế nào em cũng không phải không biết.”
Minh Châu nhìn ông, rồi nhìn bà cụ.
Rõ ràng bọn họ đang kẻ hát người xứng mà!
Nhưng cô cũng không buồn nổi, bởi vì bà cụ cũng phối hợp với Lục Khiêm dỗ
Minh Châu thuận theo.
“Thân thể không thoải mái!”
Giọng Tiểu Lục U lanh lảnh: “Lát nữa con đấm bóp cho mẹ.” Lục Khiêm bật cười.
Lục Thước rõ ràng cũng nhẹ nhàng hơn...
Buổi đêm.
Lục Khiêm nói chuyện với con trai xong, quay về phòng ngủ chính, Minh Châu đã tắm xong đang tựa vào sô pha xem sách khoa học phổ thông.
Lục Khiêm ngồi bên cạnh cô, lấy sách cô cầm xem xem. Rồi trả lại cho cô! Minh Châu nhìn canh chằm chằm.
Lục Khiêm cười dịu dàng: “Lâu rồi không thấy em như vậy, không nỡ để con trai đi sao?”
Minh Châu vẫn nhìn ông như vậy, một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: “Em đúng là không nỡ, nhưng phần nhiều là em lo nghĩ cho anh và bà cụ.”
“Lại nói tuổi anh lớn có phải không?”
Lục Khiêm cười nói: “Chúng ta chẳng phải còn có Tiểu Lục U hay sao, anh thấy con bé dính người chặt lắm, đừng nói là ra nước ngoài du học, anh thấy con bé ngay cả Lục viên còn chẳng chịu rời khỏi, sau này cục bông này sẽ ở lại làm ổ chăn cho em.”
Cuối cùng, tâm trạng Minh Châu mới dịu lại.
Cô khẽ đá ông: “Là anh nói đấy nhé, vậy tối nay anh ngủ thư phòng đi.”
Lục Khiêm nhéo mặt cô: “Nhẫn tâm vậy sao? Bà Lục à, anh phải nhắc nhở em, có vài chuyện, vài chức năng mà con gái chúng ta không có đâu, những chuyện này phải để người đàn ông của em đến đấy.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?