🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 1322: Em không thấy thú vị sao?

“Em không thấy thú vị sao?”

Vẻ mặt Lục Khiêm tiếc nuối, bắt đầu cởi nút áo, dáng vẻ như muốn đi tắm.

Minh Châu không chịu đứng dậy từ trong lòng ông.

Cô ngẩng đầu lại gần, khẽ hôn môi dưới ông, nói khẽ: “Thú vị! Em thích anh ôm eml”

Lục Khiêm bèn dùng tư thế này, nhẹ nhàng đè cô xuống. Đồng thời, cũng tắt đèn phòng ngủ.

Đêm khuya tối mờ yên tĩnh, thân thể dán sát nhau, còn có tiếng thở dốc không kiềm chế nổi...

Động tình mê người! Lục Khiêm hôn người phụ nữ trong lòng mình.

Minh Châu cũng đáp lại ông, quần áo rơi lung tung dưới giường, chuẩn bị sẵn sàng!

Bên giường nhỏ chợt có tiếng động nhỏ.

Tiểu Lục U lạ chỗ nằm mơ, lúc này giật mình tỉnh dậy đòi bố, bàn chân nhỏ của cô bé bò lê giường lớn, ôm Lục Khiêm khóc lóc thương tâm.

Ngọn lửa trong người Lục Khiêm có hừng hực đến đâu cũng tắt rồi! Ông xoay người, ôm cô bé vào lòng, dịu dàng dỗ dành.

Ông cũng không mở đèn.

Dỗ cô bé xong, mãi đến khi cô bé ngủ rồi ông mới nghiêng đầu nhìn Minh Châu, Minh Châu cuộn người vào trong chăn, cắn môi tức giận nói: “Vừa nãy đã nói rồi! Như vậy không tốt cho đứa nhỏ!”

Lục Khiêm ôm con gái đặt vào trong chăn.

Đêm khuya tối mờ, đôi mắt ông sáng rõ, ông cắn chóp mũi Minh Châu thì thầm: “Tối nay chắc chắn không thể để con bé ngủ một mình rồi, chúng ta đến phòng tắm, anh bảo đảm em có thể ăn được thịt.”

Minh Chân đá anh một cái: “Không muốn làm nữa!”

Lục Khiêm tiến vào trong chăn, hôn cô.

Một lúc sau, cô không kiềm được ôm cổ ông, khế nói: “Đến phòng quần áo đi!”

Ở đó có sô pha rất mềm.

Lục Khiêm ôm cô lên, đi vào phòng quần áo, cửa chỉ dám khép hở sợ Tiểu Lục U tỉnh dậy sợ hãi. Chuyện sau đó, đối với Minh Châu mà nói vừa ngọt ngào vừa giày vòi!

Cô cắn nhẹ vai người đàn ông.

Lục Khiêm cúi đầu, kề sát tai cô: “Nhịn một lúc nữa nhé!”

Minh Châu hôn môi ông.

Ánh trăng dịu dàng.

Thân thể mềm mại của người phụ nữ triền miên cũng người đàn ông, in bóng trên tường... Căn phòng nhỏ bé này đã chứng kiến cố số lần ân ái hạnh phúc của bọn họ.

Thời thơ ấu của Tiểu Lục U, gần như đều trải qua bên cạnh bố.

Minh Châu có chút nhàn rỗi!

Thân thể bà cụ so với trước kia cũng khỏe hơn, vì vậy thi thoảng Minh Châu cũng có thể nhận công việc.

Công việc đa phần ở thành phố B, cô có thể đến thăm con trai, đêm khuya cô không ở thành phố C, Lục Khiêm rất nhớ cô, nhưng chỉ giả vờ phàn nàn, Minh Châu cũng chỉ cười.

Thật ra cảm giác xa cách sẽ khiến tình cảm của bọn họ càng tốt hơn.

Khi con người bị nỗi nhớ nhung giày vò, một cuộc điện thoại, hai ba câu đường mật cũng đủ khiến người ta vấn vương cả nửa ngày rồi.

Cô biết, Lục Khiêm cũng thích. Thời gian trôi đi nhanh chóng. Mấy năm trôi qua, Lục Thước học lớp mười được nghỉ hè quay về Lục viên.

Lục Thước mười sáu tuổi đã cao đến một mét tám hai, không những cao ráo đẹp trai, mà còn là nhân vật nổi danh ở trường.

Từ nhỏ đến lớn, Lục Thước nhận được thư tình nhiều đến nỗi nhét đầy cả kệ sách.

Nhưng Lục Thước không có ý đó.

Thi thoảng Minh Châu nghe thấy Lục Khiêm nhắc đến, nhà họ Tư có ý liên hôn với nhà họ Hoắc, Sùng Quang khác họ không thích hợp, Doãn Tư tuổi nhỏ hơn mấy tuổi so với nhà gái, chọn tới chọn lui cuối cùng lại nhìn trúng Lục Thước.

Cô bé kia Minh Châu từng gặp rồi, rất xuất sắc.

Nhưng Lục Thước còn nhỏ như vậy, có phải là sớm quá không.

Gô đi hỏi Lục Khiêm, Lục Khiêm nói cho cô, ông đã nói chuyện với Lục Thước rồi, con trai cũng không có ý kiến gì.

Chuyện này gần như đã quyết định.

Nhưng đây chỉ là liên hôn.

Lục Thước và cô bé nhà họ Tư kia cũng không qua lại với nhau, mọi chuyện phải đợi bọn nhỏ trưởng thành lại tính, lần này Lục Thước quay về Lục viên chính là để thương lượng với bố mẹ, cậu muốn đi du học nước ngoài.

“Con muốn du học?”

Trong phòng làm việc, Lục Khiêm ngồi sau bàn làm việc bằng gỗ tối màu, nhíu mày hỏi.

Năm tháng vẫn rất tử tế với ông, không hề để lại nhiều dấu vết tuổi tác, trái lại trông càng nhã nhặn.

Lục Thước gật đầu: “Vâng! Con và Trương Sùng Quang đều đi!”

Lục Thước nheo mắt: “Sùng Quang cũng đi? Cậu con sẽ đồng ý soa? Còn Hoắc Tây thì sao, cũng đi theo? Đám nhỏ các con đúng là muốn làm phản mài!”

Lục Thước hơi trầm ngâm.

Thiếu niên anh tuấn tuổi mười sáu, hai tay đút trong túi, lạnh nhạt nói: “Bố yên tâm! Con không quá hứng thú với chuyện tình cảm!”

Cậu và Trương Sùng Quang học chuyên ngành tài chính, nào có thời gian quen bạn gái chứ.

Lại nói, con gái bình thường cũng không lọt vào mắt bọn họ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...