Tiệc tối tân hôn của Lục Khiêm và Minh Châu được tổ chức ở một khách sạn cực kỳ nổi tiếng ở thành phố B.
Vị trí của khách sạn trước kia từng là Vương phủ. Được giữ gìn rất tốt.
Tiệc cưới làm tám bàn, đều là người thân gần gũi hai bên gia đình, cũng không ầm Tnáo loạn gì.
Yên tĩnh nhẹ nhàng!
Đêm tân hôn của bọn họ trải qua ở phòng khách sạn này, khắp phòng đều là hoa hồng đỏ, ở giữa để đầy quà tân hôn.
Minh Châu mặc áo cưới đỏ, cởi giày ra, để lộ đôi chân trắng mịn. Cô ngồi trên thảm bóc quà ra xem. Lục Khiêm xã giao xong, quay về phòng ngủ thì thấy một đôi chân non mịn.
Ánh mắt anh nóng rực, im lặng nâng tay cởi hai nút áo, đi đến sau lưng cô cúi xuống bên tai: “Có quà gì trúng ý em không?”
Minh Châu dựa vào vai ông, giọng dịu dàng: “Anh làm anh giật mình đấy!” Lục Khiêm khẽ cười.
Ông ngồi xuống, lấy đồ trong tay cô qua nhìn, là của một khách hàng tặng. Rất quý giá!
Nhưng thứ đồ quý giá thì Minh Châu thấy cũng đã nhiều, cũng không thích chú gì, chẳng mấy chốc cô đã bỏ qua những thứ này rồi nhìn chú Lục của cô.
Áo sơ mi trắng phẳng phiu.
Ông dựa kề sát, trên người có mùi bọt cạo râu thoang thoảng.
Cả làn da còn rất ấm nóng.
Minh Châu nhìn ông chằm chằm một lúc, Lục Khiêm sao không biết được, ông ôm lấy cô, đặt chân cô lên chân ông, nhẹ nhàng giúp cô vuốt ve, giọng điệu nhẹ nhàng: “Có mệt không?”
“Cũng được!”
Minh Châu nhìn ông, ánh mắt sâu thẳm.
Cô cảm thấy ông rất đẹp trai.
Trước đây đẹp, bây giờ cũng vậy!
Lục Khiêm nhìn xung quanh, khẽ hỏi: “Anh đi mở nước nóng, tắm bồn, nhé?”
Minh Châu mềm mại dựa vào vai ông.
Lục Khiêm xoa đầu cô, ôm đầu cô vào lòng mình, ông không nhắc đến chuyện tắm bồn nữa mà cứ ôm cô như vậy, chia sẻ sự ấm áp đêm tân hôn thuộc về bọn họ với cô.
Minh Châu khẽ ôm lấy eo ông.
Cô nhỏ giọng nói: “Đã nhiều năm rồi đấy chú Lục!”
Lục Khiêm cúi đầu nhìn cô, yết hầu khẽ động: “Sắp mười năm rồi!”
Trong buổi đêm yên tĩnh như vậy, ông bỗng muốn hỏi cô một câu.
“Minh Châu, em có hối hận không?”
Minh Châu cẩn thận suy nghĩ, gật đầu: “Từng hối hận! Nhưng không buông bỏ được.”
Lục Khiêm cười nhạt, ông gỡ lỏng mái tóc dài đang cột của cô, trầm giọng nói: “Đi ngâm bồn thôi bà Lục!”
Cô làm nũng muốn ông ôm.
Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm cô lên, vừa hôn vừa nỉ non: “Nhân lúc chú Lục còn ôm lên được, anh sẽ phục vụ eml”
Đêm tân hôn.
Người dẫn chương trình chúc mừng cô, sau đó khẽ cười hỏi: “Chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã cầm được giải thưởng nặng thế này, cô Hoắc có cảm nghĩ gì không... Tiếp theo có dự định gì không?”
Minh Châm cầm cúp giải thưởng, đứng trước micro.
Cô bình ổn lại cảm xúc, nhìn thẳng vào mắt Lục Khiêm.
Ông quần áo chỉnh tề ngồi dưới sân khấu, bên cạnh là hai đứa nhỏ đáng yêu của bọn họ, Minh Châu bỗng chốc bình tĩnh lại.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?