Ánh đèn nhà bếp ấm áp.
Khi Minh Châu ngẩng đầu nhìn ông, mắt vẫn vương chút hơi nước và cả sự vô tội.
Trong giây phút này, Lục Khiêm phảng phất nhìn thấy Minh Châu của quá khứ.
Đơn thuần mảnh mai, chỉ cần chịu đau xíu thôi sẽ ôm ông gọi chú Lục, trái tim ông mềm đi nhiều, ánh mắt cũng không giống trước.
Bà cụ là người sáng suốt.
Bà thấy tình huống này thì còn gì không hiểu nữa, khéo léo hiểu lòng người tránh mặt đi.
Phòng bếp lớn như vậy chỉ còn hai người họ.
Lục Khiêm bế cô lên cầu thang, đặt cô xuống chỗ ghế ngồi, mở băng go ra dán lại cho cô.
Khi ông làm, cô còn hít vào.
Lục Khiêm ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, giọng nói khàn mang theo sự gợi cảm đặc trưng của đàn ông: “Một vết thương bé xíu thôi cũng kêu to vậy! Lúc làm chuyện đó với em cũng không thấy em kêu to thế, em cố ý làm người khác đau lòng đúng không?”
Minh Châu đỏ mặt.
cô muốn cãi lại vài câu, ít nhất cũng tỏ vẻ như không thèm để ý nhưng như thế lại phá hỏng bầu không khí.
cô không muốn như vậy.
Vì bây giờ Lục Khiêm đặc biệt dịu dàng, dù ông vẫn nói những lời nói không biết xấu hổ.
Lục Khiêm dán xong rồi nhẹ nhàng sờ mặt cô: “Em nghỉ ngơi đi, anh đi nấu cơml”
Nói xong ông cởi áo khoác.
Bên trong là một chiếc áo sơ mi xanh đậm và quần tây màu xám.
Dáng người ông rất đẹp, chỗ thắt lưng nhìn chỗ gầy chỗ căng rất đẹp mắt. Lục Khiêm mới đi được hai bước,
Minh Châu đã ôm lấy eo ông từ phía sau, nũng nịu áp mặt vào lưng ông, tay nhỏ không yên nhẹ nhàng vuốt ve bên trên thắt lưng của ông.
Lục Khiêm biết cô không nghĩ đến chuyện kia.
Nhưng ông vẫn cố tình nói: “Bọn trẻ vẫn đợi ăn cơm đó! Buổi tối anh cho em ăn, đừng lộn xôn.”
Minh Châu thấy ông quá xấu rồi.
cô không chịu thả ra.
Hai người lôi kéo nhau đến trước bồn rửa, cô cứ như con gấu nhỏ trèo lên người ông, Lục Khiêm nấu cơm thì cô ở phía sau nũng nịu, làm Lục Khiêm gần như không còn tâm trạng nấu cơm nữa.
Ông nghiêng đầu nói nhẹ: “Không thì, hay để anh thỏa mãn em một lần trước đã?”
Minh Châu ở sau lưng cắn một cái. Vải trên chiếc áo sơ mi màu xanh đậm lại đậm hơn một chút.
Lục Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh đối xử với em cứ như trẻ con vậy, mấy năm nữa anh nghĩ chắc Lục Thước còn giỏi hơn em.”
Minh Châu không chịu thua ông.
Ngay cả lý do cô nấu cơm hôm nay, ông cũng đoán được, ông chỉ không nói ra mà thôi.
Cô muốn nấu cơm cho ông.
Lục Khiêm đã quen nhìn sóng gió, ông vẫn có thể kiềm chế cảm xúc, ông vừa thái rau vừa thấp giọng hỏi: “Lúc nãy anh còn chưa hỏi đấy, sao tự nhiên em lại học nấu ăn thế?”
Minh Châu không khỏi nhớ đến Khúc Ninh, nhớ những lời cô ta nói.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?