🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 1296: Bà Hoắc an ủi vài câu

Minh Châu nũng nịu gần gũi với bà, ôm cánh tay bà nói: “Anh ấy không giận con đâu.”

Lục Khiêm và bà Hoắc nói với nhau vài câu, cũng gần đến giờ, ông một tay cầm quà một tay ôm Tiểu Lục U lên xe, Minh Châu kéo theo cái vali nhỏ.

Chiếc Maybach màu đen từ từ rời đi.

Trong phòng khách có một người đi ra, đó là Hoắc Chấn Đông.

Hoắc Chấn Đông nhìn bãi đỗ xe trống không, than nhẹ một tiếng: “Bảo bối Tiểu Lục U của tôi cũng không ở nhà rồi!”

Bà Hoắc an ủi vài câu.

Hoắc Chấn Đông chống hông nhìn trời, hỏi vợ của mình: “Hôm nay có phải một ngày đặc biệt không?”

Bà Hoắc nghĩ lại: “Không phải mà! Trong nhà không có ai sinh nhật cả, hình như cũng không phải ngày kỉ niệm gì hết.”

Hoäc Chấn Đông hơi thất vọng.

Ông ấy đứng ở cửa ra vào nửa ngày, cuối cùng nói một câu: “Hôm nay hình như là Tiết Bạch Lộ nhỉ! Tiết khí như vậy thì chắc chắn phải gọi mấy đứa nhỏ về ăn cơm rồi, bà gọi điện cho Minh đi, bảo nó đưa vợ con về ăn cơm cùng!

Nếu nó bận thì nó có thể không đến, nhưng Ôn Noấn và mấy đứa nhỏ chắc chắn phải đến.

Hoắc Chấn Đông nói xong thì cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại.

Ông đi vào phòng khách, vừa đi vừa lẩm bẩm.

“Đã rất lâu tôi không gặp mấy đứa cháu ngoan của tôi rồi, Sùng Quang, Tiểu Hoắc Tây của chúng ta, còn có Doãn Tư và Tiểu Hoäc Kiều... Không biết mấy đứa nó lớn như nào rồi!”

Bà Hoắc lắc đầu cười.

Bên kia Lục Khiêm đang lái xe.

Minh Châu ngồi phía sau ôm Tiểu Lục U, lúc đầu cô bé vốn ngồi ở ghế trẻ em, nhưng một tuần không gặp nên cô bé muốn được ôm.

Lục Khiêm thấy cảnh ấy từ gương chiếu hậu, nhịn không được nói: “Chuyện này em không nên chiều con bé! Trẻ con thì phải ngồi ghế trẻ em chứ.”

Ngã tư phía trước là đèn đỏ, ông dừng xe lại.

Minh Châu đành phải để Tiểu Lục U về, Tiểu Lục U không vui ngay lập tức, khóc lóc muốn được mẹ ôm.

Lục Khiêm nói nhẹ: “Bao giờ xuống xe thì mẹ ôm nhé!” Rất thần kỳ, Tiểu Lục U lập tức không còn ồn ào nữa.

Minh Châu thấy rất khó chịu, cô nuôi Tiểu Lục U đến hơi một tuổi, Lục Khiêm mới về bao lâu chứ.

Hơn nữa không phải lúc nào ông cũng ở cùng với con! Dáng vẻ không phục của cô nhìn rất dễ thương.

Lục Khiêm nhìn gương chiếu hậu chỉnh lại áo sơ mi, nhìn vào mắt cô rồi cười nhẹ một tiếng.

Khuôn mặt Minh Châu đỏ lên.

Đèn xanh đã sáng, Lục Khiêm nhẹ nhấn ga, đúng giờ đến cửa trường học của Tiểu Lục Thước.

Tiểu Lục Thước không biết nói gì, bạn học kia đã chạy ra. Lục Thước đi đến.

Lục Khiêm sờ đầu nhỏ của cậu bé, cầm cặp sách của cậu bé: “Lên xe đi! Mẹ và em gái con đang ngồi trên xe rồi.”

Tiểu Lục Thước vừa học thể dục xong. Trán đầy mồ hôi, ngay cả cái mũi cũng lấm tấm vài giọt. Cậu bé ngồi vào xe, gọi mẹ, sau đó sờ mặt em gái hỏi cô bé có đói không.

Lục Khiêm cũng lên xe, ông cười: “Không nhìn ra Thước Thước của chúng ta lại là người đàn ông ấm áp như vậy, còn nhỏ như thế đã biết chăm sóc em gái rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...