🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 1258: Ai nói là tôi uống?

“Ai nói là tôi uống?”

Minh Châu quét mắt một vòng.

Cô nhẹ nhàng bâng quơ: “Lục Khiêm không thể uống rượu, tôi nghĩ vừa nãy người khác uống xã giao thay cho anh ấy. Cho nên bây giờ ai vừa uống thay thì vẫn uống thay cho anh ấy! Tôi rót bao nhiêu, cô ấy uống bấy nhiêu!”

Sắc mặt Khúc Ninh tái nhợt.

Cô ta uống thay cho Lục Khiêm.

Thật ra không ai ép buộc cô ta, nhưng để thể hiện bản thân, cô ta phải cứng rắn chịu đựng.

Lúc đó, Lục Khiêm chỉ liếc cô ta một cái mà không hề ngăn cản. Bầu không khí ngưng đọng lại.

Người dẫn Khúc Ninh đến không khỏi cầu xin: “Cô Hoắc, cô..." Minh Châu cười nhạt: “Không phải cô Khúc đã đề nghị sao?”

Gô liếc nhìn xung quanh rồi mỉm cười: “Chẳng lẽ tôi phải uống ba ly rượu sao?”

Ai dám bắt cô uống! Vì vậy, Khúc Ninh chỉ có thể chịu ấm ức.

Người kia thu lại nét mặt, nói với Khúc Ninh: “Tiểu Khúc, cô xem hôm nay cô bốc đồng quá! Ba ly rượu này của Tổng Giám đốc Lục, tự cô phải uống rồi.”

Mắt Khúc Ninh đỏ hoe: “Dựa vào cái gì tôi phải uống?”

Minh Châu đặt ly rượu xuống: “Dựa vào tôi họ Hoắc!”

Nói xong cô liền trực tiếp rời đi.

Còn rượu trong chiếc cốc chân dài kia đung đưa nhẹ nhàng... Lục Khiêm cười khẽ: “Xin lỗi không tiếp được!”

“Ngài Lục!” Khúc Ninh thất tha thất thiểu gọi ông.

Lục Khiêm dừng lại, ông bình tĩnh nói: “Cô Khúc, làm người quan trọng nhất là thức thời.”

Ông nhanh chóng rời đi.

Ghế lô lại yên tĩnh.

Có người nói: “Uống một ly đi, có lòng là được!”

Nhưng ly rượu mà Minh Châu để lại, cực kỳ chua xót.

Từ khi Khúc Ninh vào giới giải trí, dựa vào Tổng Giám đốc Trương yêu thích cô †a nên hoành hành ngang ngược, hôm nay là lần đầu cô ta đau khổ đến thế, mất đi một người quan trọng như vậy.

Khóe mắt cô ta đỏ bừng, trông rất đáng thương.

Đêm đó, thật ra có người muốn đưa cô ta đi, nhưng Khúc Ninh nhất quyết không chịu.

Minh Châu đi rất nhanh.

Minh Châu thắt dây an toàn, nghiêng đầu nhìn ông: “Tổng Giám đốc Lục không có xe à?”

Lục Khiêm dựa lưng vào ghế, không biết xấu hổ nói: “Bây giờ giao thông ngày càng phức tạp, vẫn là để người trẻ lái thôi!”

Minh Châu mắng ông: “Đồ vô liêm sỉ!” Lục Khiêm cười khẽ, chỉ nhìn cô. Họ không gặp một tháng rồi, ông rất nhớ cô.

Minh Châu chưa hết giận, không khỏi đá bắp chân ông: “Không ở lại chăm sóc cho thương hoa tiếc ngọc đi, ở đây làm gì?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...