Bà cụ biết trong lòng ông buồn khổ, vỗ tay ông rồi nói: “Trong lòng con bé còn có con! Nhưng con bé cũng oán trách con!”
Lục Khiêm cười chua xót: “Con biết!”
Bà cụ chỉ vào chén hoành thánh kia rồi nói: “Giống như đồ ăn vậy, có người thích cho rau thơm vào, có người không thích! Tình cảm cũng thế, con muốn như vậy nhưng con bé lại muốn khác, sẽ không thể đi đến tận cùng! Tựa như lúc trước khi con ra nước ngoài chữa bệnh, con sợ liên lụy đến con bé rồi lại đẩy con bé ra xa, sao con biết được điều con bé muốn là như vậy, sao con biết được con bé sẽ không đủ kiên cường chứi”
“Lục Khiêm, con mạnh mẽ nhưng lại quá độc lập!”
Lục Khiêm chỉ im lặng nghe, từ từ ăn hoành thánh.
Ông chỉ ăn một nửa.
Bà cụ đánh ông một cái rồi cười mắng: “Mau chóng nhận lỗi với người ta đi, con và con bé xích mích, con bé cũng không chịu tới đây thăm mẹ nữa.”
Lục Khiêm sờ lấy một viên kẹo bạc hà. Hồi lâu, ông cười nhẹ...
Buổi tối, trước khi đi ngủ, ông nhản cho Minh Châu một tin nhắn, nội dung cực kỳ rộng lượng.
Chúc cô xem mắt thành công. Còn xin lỗi vì chuyện xảy ra vào tối hôm đó! Minh Châu không thèm để ý đến ông!
Lục Khiêm nhìn nội dung cũng cảm thấy mình quá mặt dày, buông di động xuống.
Đang định tắt đèn ngủ, một bóng dáng nhỏ mò mẫm tiến vào từ cửa, lặng lẽ chui vào chăn từ dưới đuôi giường, cuối cùng bò vào trong lòng ngực ông.
Lục Khiêm duỗi tay xoa nắn Tiểu Lục Thước. Ông thấp giọng hỏi: “Muốn ngủ với bố hả?”
Tiểu Thước Thước không chịu nói chuyện, hai cánh tay nhỏ ôm lấy eo của Lục Khiêm, còn sờ tới sờ lui trên đó.
Lục Khiêm không nói chuyện nữa, nhẹ nhàng vỗ về con trai.
Một hồi lâu sau khi ông cho rằng Thước Thước đã ngủ rồi nhưng cậu nhóc lại đột nhiên thốt ra một câu: “Mẹ không thích mấy chú kia.”
Giọng nói Lục Khiêm nghẹn ngào: “Bố biết!” Tiểu Thước Thước yên tâm, dán sát vào ông cậu ngủ ngon lành.
Lục Khiêm nhìn ánh trăng mờ bên ngoài cửa sổ, nhìn con trai mình, có hơi nhớ Tiểu Lục U cũng nhớ mẹ của tụi nhỏ.
Nhưng ông vẫn tức giận!
Về sau ông không chủ động tìm cô nữa, chỉ biết được chuyện xem mắt lần trước lại thất bại qua miệng Thước Thước
Tâm trạng của Lục Khiêm mới thoáng chuyển biến tốt đẹp.
Hôm nay, thư ký Trương gõ cửa tiến vào, mỉm cười nói: “Sếp Lục, có đạo diễn Vương tìm ngài!”
Đạo diễn Vương?
Lục Khiêm nhớ ra, đó là đạo diễn bộ phim của Minh Châu, chắc hẳn là tới xin đầu tư.
Ông có lòng cho nhưng cũng muốn gặp Minh Châu. Ông nhấc máy của đạo diễn Vương, lời nói vô cùng khách sáo: “Chuyện nhỏ
này không nên làm phiền ông! Như vậy vậy, ngày mai để Minh Châu đưa chỉ phiếu qua đó đi!... Đúng vậy, tôi và cô ấy thường xuyên gặp mặt!”
Cúp điện thoại, tâm trạng của ông hoàn toàn tốt hơn. Tới chạng vạng, Minh Châu gọi điện thoại tới. Cô hỏi ông: “Lục Khiêm, ông có ý gì?”
Ông cho rằng cô sẽ tức giận, thể hiện bức xúc này kia nhưng lại không ngờ được cô lại sảng khoái đồng ý.
“Được, tôi sẽ ăn bữa cơm này với Tổng Giám đốc Lục!” Mấy chữ Tổng Giám đốc Lục này, cô nói ra mang theo ý trào phúng mãnh liệt.
Sao Lục Khiêm có thể nghe không hiểu nhưng ông cũng không so đo, chủ yếu là ông thật sự có hơi nhớ cô.
Ông muốn đón cô, Minh Châu nói cô sẽ tự lái xe.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?