Đến khi cô hoàn hồn trở lại, cô “ừ” một tiếng.
Hai người lần lượt lên lầu hai, vào phòng ngủ của cô, cô nhóc còn đang ngủ. Trắng nõn mềm thơm.
Một cô bé vô cùng đáng yêu.
Dáng vẻ xinh đẹp, rất giống... bố cô bé.
Cậu chủ nhà họ Tư không khỏi xoa mái tóc màu trà xoăn xoăn mềm mại kia, nhẹ giọng hỏi: "Vốn dĩ tối hôm qua, anh có chuyện muốn nói với em."
Anh ta lấy trong túi ra một chiếc nhẫn đính hôn.
Tối hôm qua anh ta vốn định cầu hôn với cô, nhưng cô đã rời đi trước. Minh Châu ngạc nhiên ngước mắt.
Sau đó cô liền nhận ra điều gì đó, không nói gì mà chỉ nhìn anh ta.
Cậu chủ nhà họ Tư dịu dàng bảo: "Chúng ta tìm thời gian nói chuyện đi!" Minh Châu nghịch nghịch tay Tiểu Lục U.
Cô gọi bảo mẫu tới chăm cô bé, sau đó nói với cậu Tư: "Để em dẫn anh ra ngoài!" Ý của cô là, hai người nói rõ ràng ngay bây giờ.
Vì thế, hai người yên lặng xuống lầu, ra khỏi phòng khách liền thấy Tiểu Lục Thước, cậu bé đang đeo cặp sách định đến trường, tài xế năm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu.
Tiểu Lục Thước thấy cậu chủ nhà họ Tư, gật nhẹ đầu. Cậu Tư: giống bố như đúc!
Tiểu Lục Thước lên xe đến trường, Minh Châu và cậu Tư đến bãi đỗ xe, ánh nắng sớm mai chiếu lên người bọn họ.
Cả hai đều đang ở độ tuổi rất đẹp, trông rất trưởng thành xán lạn.
Cậu chủ nhà họ Tư vẫn chưa lấy nhận kim cương ra lại, mà chỉ nói: "Minh Châu, có lẽ chúng ta không hợp nhau rồi."
Minh Châu không phải còn nhỏ, không hiểu sự đời. Cô đoán ra được nỗi băn khoăn của anh ta. Cô nghĩ, người khiến anh ta đưa ra quyết định như vậy, hẳn là Lục Khiêm.
Đối với chuyện này, cô không có cách nào đưa ra một lời hứa hẹn chắc chắn, bởi vì điều đó sẽ không công bằng với hai con cô.
Cô không thể vì theo đuổi hạnh phúc của bản thân mà không cho hai đứa nhỏ gặp Lục Khiêm.
Minh Châu cũng không oán hận gì, cô đá nhẹ hòn sỏi dưới chân, nhẹ nhàng gật đầu: "Được! Vậy sau này em sẽ báo với bố mẹ một tiếng!"
Cậu chủ nhà họ Tư nhìn cô.
Người đưa ra quyết định này trước là anh ta.
Nhưng khi Minh Châu đồng ý ngay, anh ta lại thất vọng.
Có lẽ anh ta vẫn còn một chút không cam lòng!
Nhưng cậu Tư biết, anh ta sẽ không bao giờ vượt qua được cái bóng của Lục Khiêm, cho nên anh ta đưa ra quyết định này, dù sao thì đau ngắn còn hơn là đau dài.
Anh dựa vào cửa xe, cằm hướng về phía cửa lớn.
"Chia tay rồi?"
Minh Châu bất ngờ đáp: "Anh, sao anh biết?"
Hoắc Minh thờ ơ cười, rít một tiếng rồi nhả ra một vòng khói, cười cười: "Đúng lúc đi ngang qua xe con trai nhà họ Tư, thấy cậu ta vừa lái xe vừa lau nước mắt!"
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?