Lục Khiêm giơ tay.
Ông nhẹ nhàng ấn chuông đầu giường, gọi bác sĩ tới, bình tĩnh nói: "Hãy giúp tôi bình tĩnh lại.”
Bệnh viện tư nhân thành phố B. Lúc Minh Châu tỉnh lại đã là buổi chiều.
Tuyết đã ngừng rơi, thời tiết trong xanh, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên giường, làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Bên giường cô đặt một cái nôi trẻ em màu hồng. Em bé đang ngủ say.
Lục U cũng được kế thừa gen của nhà họ Lục, làn da trắng nõn, mái tóc màu nâu.
Vô cùng xinh đẹp.
Hoắc Chấn Đông trêu chọc đứa bé, khó chịu nói: "Trong số nhiều đứa trẻ như vậy, chỉ có Tiểu Hoắc Kiều giống nhà họ Hoắc chúng ta, những đứa trẻ khác... Mọi người đếm đi, từ Hoắc Tây đến Thước Thước rồi đến Hoắc Doãn Tư, đứa nào cũng mang gen của nhà họ Lục!"
Ông nói xong, oán hận nhìn Hoắc Minh.
Hoắc Minh khom lưng, dịu dàng nhìn đứa bé.
Đại khái là đã làm bố, vẻ mặt của anh thành thục hơn một chút, nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt đứa bé, thuận miệng hỏi lại bố của mình: "Bố không thích sao?"
Hoäc Chấn Đông sờ sờ mũi.
Làm sao dám nói không thích được, tiểu Hoắc Tây sẽ là người đầu tiên không buông tha cho ông.
Minh Châu nằm, im lặng...
Cửa phòng bệnh cẩn thận mở ra, Ôn Noãn xách bình giữ nhiệt đi vào, theo sau là Thước Thước.
Mở ra, là canh cá tươi.
Rất thích hợp cho sản phụ.
Minh Châu cười yếu ớt: "Thơm quá! Em có thể uống hai bát.”
Ôn Noãn vuốt tóc cho cô ấy: "Uống chậm một chút, ngày nào cũng có mài” Minh Châu cúi đầu uống một ngụm nhỏ, rũ mi.
Cô ấy uống xong canh, Tiểu Lục U cũng đói bụng, khóc nức nở.
Chị dâu ôm đứa bé cho Minh Châu.
Người nhà họ Hoäắc lảng tránh đi ra ngoài, công ty Hoắc Chấn Đông còn có việc nên rời đi trước.
Hoắc Minh vốn định hút điếu thuốc lá.
Anh nhìn vợ rồi từ bỏ ý định trong đầu, ôm lấy cô ngồi trên ghế dài, xoa xoa tay của cô: "Mới sáng sớm đã phải vất vả nấu canh như vậy rồi! Hoắc Kiều thế nào rồi, có ngoan không?”
Ôn Noãn tựa vào vai anh.
Cô nhẹ giọng nói: "Lục U rất đáng yêu.”
Hoắc Minh biết cô nhớ Lục Khiêm, dù thế nào Lục Khiêm cũng là cậu của Ôn Noãn, cô không thể không lo lắng, anh nhẹ nhàng an ủi: "Tuần sau anh đưa em qua.”
Ôn Noãn nhìn anh, Hoắc Minh xoa xoa mái tóc dài màu nâu của cô, ôm cô thì thầm: "Gửi cho cậu xem, có lẽ sau khi nhìn thấy tiểu Lục U, tâm tình cậu có thể khá hơn một chút.”
Ôn Noấãn không lên tiếng.
Cô chỉ nhẹ nhàng ôm eo chồng mình.
Hiện tại Hoắc Minh thật sự là một người chồng hoàn mỹ, cũng là một người bố tốt.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?