🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 1142: Thật sự rất hận ông!

Ánh mắt Hoắc Minh nặng trĩu. Anh nắm tay em gái, lẩm bẩm: "Được! Anh không gọi điện thoại!”

Bốn phía phòng sinh đều trắng bệch, chỉ có ánh đèn trắng phía trên sáng chói mắt.

Trong cơn đau đớn không thể chịu đựng được, Minh Châu nhìn lên ánh đèn.

Nước mắt trượt xuống theo khóe mắt, ở dưới ánh đèn phản chiếu ra ánh sáng...

Lục Khiêm, Lục Khiêm. Trong lòng cô thầm niệm cái tên này, không phải cô không muốn nghe thấy giọng nói của ông, không phải cô không muốn nghe ông gọi mình một tiếng Minh

Châu vào thời điểm như vậy, nhưng cô rất sợ hãi!

Cô sợ rằng khi gọi điện thoại sẽ có người khác trả lời, hoặc là thậm chí ngay cả nói chuyện ông cũng không thể.

Cô rất nhớ ông, cũng rất hận ông...

Lục Khiêm,

Thật sự rất hận ông!

Ông có biết Thước Thước đang nghĩ đến ông không?

Ông có biết hôm đó tôi tìm ông đi khám thai, tâm trạng háo hức biết bao nhiêu không?

Ông làm sao mà biết được.

Ông chẳng biết cái gì cả...

Từng cơn đau cứ ập đến, sau đó, cô choáng váng đến mức không còn sức lực để nhớ nhung hay hận thù ông, cô chỉ cảm thấy được đứa bé bên trong đang nóng lòng được đến thế giới này.

Một tiếng khóc nỉ non.

Ngày đầu tiên của năm mới, nhà họ Hoắc nghênh đón sinh mệnh mới chào đời.

Lục U, ra đời lúc ba giờ sáng.

Cái tên là do Hoắc Minh đặt!

Thụy Sĩ.

Kiến trúc cổ kính, khung cửa sổ gỗ màu xanh nhạt.

Nơi này quanh năm tuyết đọng, cho nên được ở trong căn phòng ấm áp, uống một ly ca cao nóng và ngắm nhìn thế giới trắng xóa bên ngoài, khiến con người ta có những suy nghĩ khác.

Nhưng nếu quanh năm bị nhốt trong phòng, kể cả khung cảnh có đẹp hơn nữa cũng trở nên nhàm chán.

Lục Khiêm đứng bên cửa sổ, mặc quần áo bệnh nhân trống rỗng, khuôn mặt lạnh lùng cực kỳ gầy gò.

Bác sĩ gần như bỏ cuộc.

Nhưng ông vẫn ngoan cường sống sót, đã sống lâu hơn dự kiến hai tháng. Thư ký Liễu đứng ở phía sau, trong tay cầm một ly nước lọc và thuốc. Giọng anh ta rất nhẹ nhàng: "Đến giờ uống thuốc rồi!”

Lục Khiêm lại dường như không nghe thấy.

Ông lặng lẽ nhìn trận bão tuyết bên ngoài, thì thầm: "Hôm nay là năm mới! Trong nước chắc hẳn rất náo nhiệt!”

Mũi thư ký Liễu cay cay.

Anh ta lấy lại tinh thần, cười nói: "Đúng vậy, nếu như ngày xưa nhất định nhà họ Lục đã treo thật nhiều đèn lồng đỏ, bà cụ chắc chắn sẽ chiên thật nhiều thịt viên vàng óng ánh giòn tan, là món ngài thích ăn nhất."

Lục Khiêm khẽ lẩm bẩm: "Cũng là món cô ấy thích ăn nhất!”

Thư ký Liễu không trả lời được, sau một lúc lâu anh ta cẩn thận nói: "Nếu không thì gọi điện thoại cho cô cả xem sao, hỏi thăm một chút, tính toán ngày tháng cũng đến lúc sinh rồi phải không?”

Lục Khiêm khẽ sờ điện thoại trong túi áo.

Ông do dự cả một ngày vẫn không gọi điện thoại, ông thà như đã chết trong lòng cô còn hơn.

“Vẫn là không nên!”

Ông nghiêng đầu nhìn chăm chú vào những ống dẫn kia.

Điện thoại cầm trong tay, càng ngày càng lỏng lẻo hơn.

Lục Khiêm hiếm khi ngủ được, ông mơ một giấc mộng, mơ thấy Minh Châu.

Mơ thấy bệnh viện.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...