Xe hơi màu đen.
Ngồi ở phía sau là anh em nhà họ Hoắc.
Minh Châu dựa sát mép xe, cứ không chịu lên tiếng... Minh Châu xích qua phía bên anh.
Lại xích thêm nữa.
Hoắc Minh ôm đầu của cô đặt lên vai mình.
Trong xe tối tăm, phía sau chỉ có hai anh em bọn họ cứ giống như cùng nhau trốn lúc nhỏ vậy.
Trong thế giới chỉ có hai người bọn họ. Hoắc Minh muốn nói gì đó nhưng suy nghĩ một chút vẫn là không lên tiếng. Minh Châu hiểu lầm rồi.
Cô ngửa mặt nhỏ lên hỏi: “Anh có phải anh giận rồi không? Sau này em không gặp riêng anh ấy nữa.”
Giọng nói của Hoắc Minh hơi khàn: “Đồ ngốc!” Sao lại giận cô chứ.
Anh chỉ lo lắng, lo lắng cô biết được chú Lục đời này yêu nhất mắc bệnh nặng, cô phải đau lòng biết bao.
Đúng, cho dù bây giờ bọn họ thành như vậy.
Nhưng Hoắc Minh chưa bao giờ nghỉ ngờ tình yêu của cô đối với Lục Khiêm. Anh em nhà họ Hoắc bọn họ đều thua dưới tay người nhà họ Lục.
Hoắc Minh không phải người do dự.
Nhưng chuyện này anh lại do dự rất lâu cũng không thể quyết định được. Buổi tối, Hoắc Minh hiếm khi ở phòng sách hút thuốc.
Cửa đóng chặt mở ra, một luồng sáng từ bên ngoài chiếu vào...
Anh tưởng rằng Ôn Noãn.
Kết quả lại là một mái tóc uốn màu trà.
Hoắc Minh dập tắt thuốc, vỗ đùi giọng nói dịu dàng: "Ngủ không được, muốn bố ôm?”
Tiểu Hoäc Tây bọc một tấm thảm màu trắng.
Cô bé đi chân trần. chạy đến lòng của bố, nói chuyện nhẹ nhàng: "Mẹ đang đút em! Hoắc Doãn Tư cũng thèm rồi!"
Hoắc Minh hiểu cô bé nhất.
Anh đánh nhẹ mũi của cô bé: "Có phải con cũng thèm rồi?"
Tiểu Hoắc Tây ngẩng đầu lên, giọng điệu hiện rõ: "Con không có thèm! Con đã bảy tuổi rồi!"
Hoắc Minh sờ tóc cô bé.
Anh biết Hoắc Tây thèm rồi.
Cô bé ở trong phòng thí nghiệm đợi hai năm, đừng nói là sữa mẹ thiên nhiên, chỉ là sữa bò cũng chưa uống qua mấy ngụm, đều là truyền chất dinh dưỡng nhân tạo, có thể nếm được mùi gì.
Biểu cảm của Hoắc Minh dịu dàng hơn sắc đêm.
Chủ đề của Tiểu Hoắc Tây còn xung quanh chuyện đó.
Hoắc Minh dứt khoát ôm cô bé lên, đi về phía phòng trẻ em, Tiểu Hoắc Tây. ôm lấy cổ bố.
Kết quả, Hoắc Doãn Tư không ở phòng trẻ em.
Ôn Noãn còn đang đút Hoắc Kiều.
Cô bé trắng nõn đó, tóc có thể cột thành chùm nhỏ rồi, mắt đen sáng lấp lánh. Cô bé cầm uống.
Hoắc Minh nghiêng người, ghé sát tai Ôn Noãn nói: "Anh thấy khá nhiều, đừng lãng phí đóI"
Ôn Noãn đã hiểu. Mặt của cô có chút nóng, dù sao Hoắc Tây cũng là đứa trẻ sắp lớn rồi. "Minh." Cô không khỏi kêu lên.
Hoắc Minh quay lưng lại, rất chậm rãi thay tã...Cuối cùng không còn cách chỉ có thể để Tiểu Hoắc Tây uống, đứa trẻ lớn như vậy bế trong lòng.
Ôn Noấn khá ngại ngùng. Đợi dỗ các con xong về lại phòng ngủ chính. Gô ngồi ở trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng da, Hoắc Minh chọc hồi lâu cô cũng không quan tâm anh, cuối cùng anh dán chặt vào lưng cô, nhẹ nhàng ôm eo nhỏ của cô, dịu dàng hỏi: "Giận rồi sao?"
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?