"Vậy mà giờ ông lấy một viên kẹo để dỗ tôi, ý ông là gì?"
"Ông có biết không, tôi thật sự rất hận ông!"
Cô không hối hận vì yêu ông.
Cô hận ông, bởi lẽ bọn họ đã có thể chịu đựng nhiều năm như vậy, rõ ràng có thể hạnh phúc.
Cô cũng không tiếc rẻ tuổi thanh xuân của mình.
Bởi vì cô thật lòng thật dạ yêu ông. Đời này, sẽ chẳng có ai khiến cô khắc cốt ghi tâm như Lục Khiêm nữa!
Minh Châu nói xong, chóp mũi đều đỏ bừng cả lên. Cô rất xinh đẹp. Không hề có một chút nhếch nhác nào.
Lục Khiêm muốn ôm cô vào lòng, ôm đứa bé trong bụng cô, đứa bé là cốt nhục của hai người bọn họ.
Ông cố kìm nén bản thân, thì thầm bảo: "Đừng khóc, được không em?"
Nhưng cô không thể kìm lại cảm xúc của mình.
Nếu có thể, cô thật sự không muốn gặp ông nhiều đến thế.
Bởi vì khi thấy ông, cô sẽ hối hận, sẽ nhớ đến việc bản thân cuối cùng... cuối cùng vẫn không thể ở bên chú Lục. Mãi cho đến lúc này, Minh Châu mới biết cảm xúc yêu hận của một người có thể phức tạp đến mức nào.
Cô cố nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo lại.
Lục Khiêm vươn tay, tựa như muốn lau nước mắt giúp cô.
Cô ngửa đầu nhìn ông.
Cuối cùng, ông vẫn hạ tay xuống, hỏi: 'Mấy hôm nay em thế nào?”
Minh Châu xấu hổ quay mặt đi.
Hỏi mấy thứ này thì có ích gì chứ!
Lục Khiêm tham lam nhìn mặt cô, ông cũng đoán ra cô đang nghĩ gì, đúng vậy, vợ chồng cũ đã ký đơn ly hôn không nên quan tâm nhau như vậy, trông chẳng khác gì đang giả mù sa mưa.
Ông đã gặp cô, đã gặp Thước Thước.
Không còn lý do gì để ở lại nữa.
Cơ thể ông đau đớn dữ dội, nhưng ông vẫn duy trì phong độ, dịu dàng cười: "Tôi phải về bệnh viện đây!"
Minh Châu gật đầu. Cô nhìn bộ dáng của ông rồi nói: "Tôi dẫn ông xuống!" Lục Khiêm từ chối.
Ông không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, cũng may chuông cửa vang lên đúng lúc, thư ký Liễu đã gấp gáp chạy đến đây tìm ông...
Minh Châu mở cửa.
Thư ký Liễu rất kỹ tính, liếc mắt một cái là đã thấy con ngươi ửng đỏ của cô.
Anh ta đã quen tính dỗ dành người khác: "Làm sao vậy? Hai người lại cãi nhau gì sao?”
Sau khi thư ký Liễu tuôn ra mấy lời khách sáo xong thì vội vàng kéo ngài Lục như đang mắc bệnh Tây Thi đi, vừa đỡ ông vừa nhỏ giọng nói: "Sao ngài cứ không quan tâm cơ thể bản thân mãi vậy, bà cụ Kiều đang bực lắm đấy, lát nữa về kiểu gì cũng sẽ quở trách ngài."
Lục Khiêm rời đi theo anh ta.
Ông cảm thấy rất đau, nhưng vẫn cố nén mà xoa xoa đầu nhỏ của Thước Thước.
"Phải nghe lời mẹ đấy nhé." Nghe xong, Tiểu Thước Thước ươn ướt nước mắt.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?