Cả người Lục Khiêm đều nhức nhối.
Chỉ một động tác nằm xuống giường đơn giản, vậy mà đau đến sống không bằng chết.
Ông nhìn trần nhà, lặng thinh ngẩn người.
Ông giỏi tính kế người khác, cũng hiểu rõ lòng người, ông biết bản thân đang rất bất thường, đơn giản chỉ vì ông không thể chấp nhận được sự thật mình đã đánh mất Minh Châu.
Minh Châu, Hoắc Minh Châu.
Một cô gái đơn thuần xinh đẹp như vậy, thế mà ông đã đánh mất rồi.
Lục Khiêm chưa bao giờ sa sút như vậy.
Ông chỉ lặng lẽ nằm đó chẳng nói tiếng nào, cũng không phối hợp điều trị tích cực như trước nữa.
Bà cụ thấy mà không chịu nổi, kéo bà Liễu sang nhỏ giọng hỏi: "Thằng bé làm sao vậy, mới ra ngoài một chuyến sao lại biến thành dạng này, chẳng giống thằng bé gì cả!"
Bà Liễu im lặng liếc nhìn Lục Khiêm một cái.
Cô ấy nhỏ giọng nói với bà cụ: "Anh ấy gặp phải Minh Châu! Mới nói mấy câu đã chịu không nổi rồi, tóm lại là trong lòng rất muốn, nhưng..."
Bà cụ im lặng.
Bà vỗ vỗ ghế dựa, từ từ ngồi xuống, lẳng lặng nhìn ra ngoài.
Dưới lầu rất ồn ào đông đúc.
Tràn ngập hơi thở của cuộc sống thường nhật.
Bà cụ nhẹ nhàng nói: 'Bác có hai người con, một người quá coi trọng tình cảm mà sớm ra đi, người còn lại là Lục Khiêm. Thằng bé rất giỏi, từ nhỏ đến lớn, hễ động vào việc gì là đều thông thạo việc ấy, tôi chưa từng nghĩ người như nó vậy mà lại vấp ngã trong tình cảm như thế này, mà mối quan hệ này còn do chính tay nó phá hỏng! Nó tự hủy hoại bản thân mình, còn hủy hoại một cô gái tốt."
Bà Liễu lau nước mắt.
Bà cụ rất khổ sở, bà lo lắng rất nhiều chuyện.
Tỉnh thần Lục Khiêm sa sút trầm trọng.
Một tuần sau, bác sĩ nói với bà cụ: "Các chỉ số của ngài Lục kém hơn rất nhiều so với trước đây, nếu ông ấy cứ mãi tiêu cực như vậy, tình huống sẽ không thể nào khá lên được!"
Đèn đã tắt, bà cụ dịu giọng hỏi: "Mẹ vốn không định nói cho con biết! Con không nên thành ra thế này, nếu không có con, sau này Thước Thước và đứa bé chưa sinh ra kia biết dựa vào ai? Tính tình Minh Châu dịu dàng thoải mái, nhưng con thật sự muốn để con bé một mình vất vả nuôi hai đứa con sao?”
"Mẹ! Mẹ đang nói gì vậy?”
Lúc bình thường, Lục Khiêm hay gọi bà là "bà cụ Lục", chỉ khi xúc động ông mới gọi một tiếng "mẹ".
Bà cụ rơi lệ. Bà cầm tay Lục Khiêm: "Minh Châu đang mang thai! Con thử tính lại xem!"
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?