🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 1106: Một lúc lâu sau

Một lúc lâu sau, anh mới lấy lại tinh thần, cau mày hỏi: "Bố, bố nói gì cơ ạ?"

Hoäc Chấn Đông nhắc lại một lần nữa.

Hoắc Minh tức đến bốc khói, lại lấy tàn thuốc trong gạt tàn ra đốt, khiến bố anh nhìn không được, mắng anh: "Dù hai đứa sinh nhiều con thì cũng không cần tiết kiệm đến như vậy! Có sinh thêm nữa thì nhà này vẫn nuôi nổi."

Hoắc Minh cười nhạt: " Khả năng sinh con của cậu cũng ghê đó chứ!"

Trên mặt Hoắc Chấn Đông hàng trăm cảm xúc ngổn ngang..

Ông đứng dậy vỗ vai con trai, nói: 'Hoắc Minh, con cũng không kém! Chuyện này bố nói trước cho con, con ăn cơm xong thì trở về nói cho Ôn Noãn một tiếng dự phòng. Con bé bị kẹp ở giữa rất khó xử khó xử, con không nên giận cá chém thớt với nói"

Hoắc Minh cười khan: "Con nào dám chứ!"

Bố con họ nói xong, chậm rãi đi xuống lầu.

Vừa đến giờ ăn, trong lúc cả nhà cùng nhau ăn cơm, Hoắc Minh luôn nhìn chằm chằm vào Minh Châu.

Minh Châu chỉ biết cúi đầu thật thấp. Ôn Noấn thu hết mọi việc vào mắt.

Lúc trở về, mới vừa lên xe cô liền oán trách: "Minh Châu xảy ra vấn đề trong việc tình cảm này, anh còn hung dữ như vậy mà xem được à!"

Tâm tình Hoắc Minh không tốt nhưng anh vẫn hết sức dịu dàng với Ôn Noãn.

Anh thắt dây an toàn cho cô, cười cười: "Anh hung dữ ở đâu chứ? Từ nhỏ đến lớn đều như vậy mà."

Ôn Noãn phản bác không được đành thôi.

Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, nói nhỏ: "Đó là vì em so sánh con bé với bản thân, cho nên em cảm thấy anh đối với con bé gay gắt! Nhưng mà Ôn Noãn em phải biết, anh là anh trai của Minh Châu nhưng là chồng của em. Hai

thân phận này là khác nhau, tình cảm đặt vào cũng khác nhau!"

Cuối cùng anh kết thúc bằng câu: "Anh đã nói rồi mà em cứ một mực ăn giấm của Minh Châu!"

Ôn Noãn thật sự không chịu nổi cái miệng dẻo như kẹo của anh. Cô giả bộ nhìn phía trước: "Về nhà đi!"

Hoắc Minh ừ một tiếng: 'Ừ... Về nhà."

Trở lại biệt thự, đã là tám giờ tối. Người giúp việc chăm sóc bọn trẻ rất tốt rồi.

Sùng Quang đang bế Hoắc Doãn Tư xem đồ chơi trẻ em, Hoắc Tây thì đang chơi dương cầm trong bộ váy xinh đẹp.

Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cũng có chút dáng vẻ.

Thấy Hoắc Minh và Ôn Noãn trở về.

Bé Hoäắc Tây bỏ lại cây dương cầm, chạy tới leo lên người bố giống như một chú khỉ con. Con gái nhỏ luôn được cưng chiều nhất, Hoắc Minh thơm lên má cô bé: "Nhớ bố chưa?"

"Nhớ ạ!"

Hoắc Tây hận không thể cắt đứt đôi chân ngắn của mình, không thể tự đi được.

Hoắc Minh ôm cô bé đi đến chỗ dương cầm.

"Bố cũng nhớ con! Giờ thì bố muốn con tiếp tục chơi dương cầm!"

Hoắc Tây: ....

Hoắc Minh sờ đầu con bé, quay người lại cùng con trai nhỏ thân thiết một phen, cuối cùng bế Sùng Quang lên phòng sách. Lúc lên lầu, Ôn Noãn không nhịn được mở miệng: "Hoắc Minh!"

Hoắc Minh dừng lại ở cầu thang, vẻ mặt căng thẳng.

"Anh đang làm công tác tư tưởng cho Sùng Quang!"

Trong chuyện này, Ôn Noãn không thể thuyết phục được anh, cuối cùng chỉ có thể cười xin lỗi với Sùng Quang một tiếng.

Sùng Quang mặt hồng hồng, ngoan ngoãn đi theo lên lầu. Ôn Noãn ngồi xuống, vốn định cùng Hoắc Tây luyện đàn.

Nhưng cô nhớ đến bệnh tình của cậu, nghĩ vậy lại đau lòng cho Minh Châu, †âm tình cũng trở nên phức tạp.

Hoắc Tây đánh sai hết mấy chỗ, cô cũng không phát hiện.

Bé Hoắc Tây lười biếng, một lúc liền tựa vào trong lòng ngực mẹ, tò mò sờ cái bụng nhô lên... Một lúc sau Hoắc Doãn Tư cũng chạy tới ôm lấy cô.

Ôn Noãn bầu bạn cùng bọn nhỏ... Mười giờ đêm

Cô trở lại phòng ngủ chính, phát hiện Hoắc Minh không có ở đây, cô liền đi trong phòng sách tìm anh.

Từ khe cửa phòng sách hắt ra ánh sáng yếu ớt.

Hoắc Minh lẩm bẩm: "Thằng bé là một đứa trẻ thông minh! Đáng tiếc."

Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm anh, hít lấy mùi hương dễ chịu trên người anh, dịu dàng hỏi: "Hoắc Minh, anh có tâm sự gì à? Có phải đang lo lắng cho bệnh tình của cậu không?"

Hoắc Minh tắt thuốc lá.

Một lúc lâu sau, anh xoay người lại, nhẹ nhàng ôm vợ...

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...