“Cho dù nhà họ Hoắc không có! Hoắc Minh Châu tôi hiện tại cũng có thể kiếm ra tiền bằng đôi tay của mình, cho Thước Thước một cuộc sống ổn định! Tôi không ngăn cản ông tham dự vào cuộc sống của thằng bé, bởi vì thằng bé thích ông, thích người bố là ông, thế nhưng ông đối xử với thằng bé thế nào?”
“Con gái của Lam Tử Mi không thể nói chuyện...”
“Chẳng nhẽ ông không thể đưa Thước Thước đi học xong rồi mới tới bệnh viện sao? Chẳng lẽ ông không nhìn thấy sự thất vọng của Thước Thước sao?”
“Không, ông biết tất cải”
“Chỉ là ông... Chỉ là ông không thương thằng bé mà thôi!”
Nói xong những lời này, Minh Châu hoảng hốt cười: “Lục Khiêm, ông không nên từ chức! Thực sự ông rất phù hợp với vị trí kia, ông không phù hợp với một gia đình”
Minh Châu đẩy ông ra, đi ra ngoài.
Lục Khiêm cảm thấy trái tim mình vô cùng đau đớn.
Cô không thể ra ngoài.
Chẳng những không thể ra ngoài, toàn thân còn bị người ta ép lên ván cửa. Một bàn tay của Lục Khiêm giữ lấy cả hai cổ tay của cô, nghiêng người hôn lên môi cô, ma sát đôi môi cô giống như phát điên.
Cô không chịu mở miệng.
Lục Khiêm bèn nắm lấy cằm cô, ép cô phải mở miệng ra.
Ông vội vàng tiến vào, vội vàng làm loạn trong miệng cô, mong nụ hôn này có thể khơi dậy những ký ức của cô về quá khứ.
Nhưng Minh Châu chỉ thấy phản cảm.
Sức lực của đàn ông và phụ nữ chênh lệch quá lớn, cô không thể tránh khỏi ông, nên cô dứt khoát không đấu tranh nữa.
Cô mặc kệ cho ông hôn mình.
Da thịt mềm mại của cô bị ông hôn thành những dấu hôn đỏ hồng loang lổ, nhìn mà giật mình.
Hai cơ thể ôm lấy nhau, nóng bỏng.
Lục Khiêm đột nhiên dừng lại.
Ông ôm lấy cô, khuôn mặt nhã nhặn vùi bên gáy cô, nhẹ nhàng thở dốc, giọng ông khàn tới mức gần như không nghe ra tiếng: “Minh Châu, em không muốn phản ứng lại anh một chút nào sao? Thật sự không muốn cho anh cơ hội bù đắp cho hai người sao?”
“Đúng vậy!” Giọng cô run rẩy.
Lục Khiêm vẫn không buông cô ra.
Ông cứ ôm lấy cô như vậy, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô.
Ông bỗng nhiên nhớ lại một chuyện.
Tết Nguyên Đán năm ấy, ông mang món đồ chơi mà cô gái nhỏ rất thích tới Tìm cô.
Nhìn thấy cô được người ta tỏ tình tại Fortune Plaza. Pháo hoa nở rộ trên trời cao.
Khuôn mặt của cô lúc ấy trẻ trung rạng rỡ đến vậy, mà ánh mắt sáng ngời khi cô nhìn ông luôn ẩn chứa tình cảm không thể che giấu.
Hiện tại, cô đã là một người phụ nữ trưởng thành.
Mà bọn họ... lại biến thành như vậy.
Bà cụ lập tức cho thằng con nhà mình hai cái tát. Khuôn mặt nhã nhặn của Lục Khiêm lập tức đỏ bừng lên.
Bà cụ đánh xong cũng không thèm quan tâm tới ông nữa, quay ra chăm sóc cháu ruột.
Bà còn nói với Minh Châu: “Con yên tâm! Từ nay về sau mẹ sẽ bảo nó không được quấy rầy hai mẹ con con nữa! Người như nó xứng đáng độc thân cả đời.” Minh Châu nghẹn ngào. Cô rất thích bà cụ. Bà cụ là người làm việc rất dứt khoát, có bà trấn giữ ở đó, Lục Khiêm không thể chạm được mép cửa phòng bệnh, chỉ có thể đứng đợi bên ngoài, thư ký Liễu cũng phải đau khổ cười ha ha đứng cùng ông. Cũng may, trẻ con hồi phục rất nhanh.
Ba ngày sau Lục Thước đã vui vẻ trở lại.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?