🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 1054: Cô khóc không thành tiếng

Kết thúc điện thoại, ông nói: “Anh phải qua đó một chuyến!” Minh Châu rất bình tĩnh.

Cô hỏi ông: “Đó là con của Lam Tử Mi! Con bé còn có ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại mà, Lục Khiêm, làm gì đến lượt anh quan tâm chứ?”

Cô không có cách nào rộng lượng. Nếu rộng lượng, người bị tổn thương cuối cùng chỉ có cô mà thôi. Lục Khiêm im lặng một lát, ông nói: “Anh nợ Lục Quân!”

Ông đổi chiếc áo sơ mi khác để cô đi ngủ, lại nói thêm việc sáng mai sẽ đưa cô và Thước Thước về thành phố B.

Minh Châu quay lưng về phía ông, không nói gì hết.

Lục Khiêm vẫn rời đi, một lúc sau trong viện truyền đến tiếng nổ máy ô tô. Khóe mắt Minh Châu có một dòng nước mắt rơi xuống.

Cô khóc không thành tiếng.

Nhưng bây giờ cô không còn là một cô gái nhỏ không hiểu sự đời nữa, dù là khóc cô cũng không được phép khóc quá lâu.

Cô không ngủ được! Cô đứng dậy, khoác thêm cái áo khoác. Đêm mùa Xuân lạnh lo, bên ngoài lại có cơn mưa nhỏ tí tách rơi.

Đứng nhìn từ cửa sổ, đèn đường chiếu lên mặt sông nối thành một đường với bóng tối.

Minh Châu đứng im rất lâu.

Cô không nghĩ gì hết, đầu cô trống rỗng, sau đó cô đi đến phòng khách.

Có một cái bức ảnh cánh đồng hoa được đặt trong ngăn tủ.

Đó là ảnh chụp một nhà ba người bọn họ.

Thước Thước ngồi trên vai Lục Khiêm cười ngượng ngùng đáng yêu.

Minh Châu chỉ thấy mắt mình chua xót.

Cô vội vàng cất bức ảnh đi, không dám nhìn nữa.

Sau đó, cô chỉ thu dọn một ít hành lý để chuẩn bị trời vừa hửng sáng sẽ đưa

Thước Thước về thành phố B. Giữa trưa cô còn có một sự kiện, cô đã xin người ta dời đến vào buổi trưa, cô không thể vắng mặt được.

Giữa đêm Lục Khiêm chạy đến bệnh viện. Manh Manh đang được cấp cứu.

Lam Tử Mi đứng bên ngoài phòng cấp cứu, thấy Lục Khiêm, cô ta tỏ vẻ yếu ớt: “Manh Manh sẽ không có chuyện gì chứ?”

Lục Khiêm không quan tâm đến cô ta. Lúc này, một vị giáo sư đi tới nói tình hình cho Lục Khiêm.

Ông ấy nói lúc đứa bé được đưa tới đã bị cảm, sau này phụ huynh phải chăm sóc tốt hơn.

Sau khi Lục Khiêm nói chuyện với ông ấy xong, ông mới nhìn Lam Tử Mi.

Giọng nói của ông lạnh nhạt: “Cô có thể đưa Manh Manh cho bố mẹ Lục Quân nuôi dưỡng, nếu vậy cô cũng có thể lại xây dựng một gia đình mới.”

Lam Tử Mi lặng lẽ nhìn ông.

“Gia đình mới?” Cô ta giơ bàn tay đã gãy lên: “Lục Khiêm, anh nói cho tôi biết đi, một người phụ nữ đã gãy một bàn tay, còn ai muốn nữa? Anh có cần không?”

Lục Khiêm biết cuộc cãi vã này là không thể tránh khỏi rồi. Ông hơi chán ghét với sự dây dưa của Lam Tử Mi.

Ông dựa vào tường, châm một điếu thuốc nói nhẹ: “Tôi không thể! Lý do không phải vì cô đã bị gãy một tay mà vì tôi không có tình cảm với cô!”

Khuôn mặt Lam Tử Mi đầy sự hận thù. Vì sao chứ?

Rõ ràng cô ta và Lục Khiêm sinh ra là dành cho nhau, nhưng ông lại không cần cô ta.

Nhưng không sao hết, cô ta vẫn còn Manh Manh.

Ánh mắt Lục Khiêm lạnh như băng.

Ông cười lạnh: “Lam Tử Mi, cô đã quên tại sao cô lại mất một bàn tay rồi sao?”

Đương nhiên Lam Tử Mi chưa quên.

Vì Hoắc Minh Châu, Lục Khiêm đã tự tay làm, nên cô ta mới không cam lòng. Cũng may cô ta có con.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...