Ôn Noãn lắc đầu. Cô đang có thai, lười vận động.
Đúng lúc này quản gia gõ cửa: “Cậu chủ, cô chủ, ông Cố và cậu Cố tới đây, muốn gặp.”
Ôn Noãn nhìn Hoắc Minh.
Hoắc Minh niết mặt cô: “Đều do em đưa tới! Cậu không ở nhà, để anh đi đón tiếp.
Anh vội vàng rời đi.
Ôn Noãn lại đứng dậy, cô ngồi dậy, đưa tay chải chuốt mái tóc dài màu trà, suy nghĩ.
Cô đã gạt ông Cô sang một bên cũng được một thời gian, đã đến lúc nên gặp mặt.
Cô đứng dậy rửa mặt, thay một bộ quần áo, đi vào phòng khách.
Trên mặt Ông cố tràn đầy tươi cười: “Cháu gái, thân thể thế nào? Đã sắp sáu tháng rồi đúng không?”
Ôn Noãn hơi mỉm cười.
Người hầu bưng tổ yến lên, cô ăn uống không quá ngon miệng, chỉ uống nửa chén.
Hoắc Minh tự mình làm bữa sáng cho cô.
Cô mới ăn thoải mái hơn một ít.
Cố Vân Phàm vẫn ở bên cạnh nhìn, cậu ta rất kinh ngạc, bởi vì trong tưởng tượng của câu ta, Ôn Noấn và Hoắc Minh ở bên nhau cũng không khác gì những cuộc sống trong giới nhà giàu khác, há mồm chờ cơm, duỗi tay chờ đồ, đeo đủ
loại trang sức châu báu quý giá.
Cậu ta không thể ngờ được, ngay cả một phần bữa sáng mà Hoäc Minh cũng phải tự tay làm cho cô.
Cậu ta tự nhận mình không làm được! Nhận thức được điều này tóm lại vẫn khiến người ta không được thoải mái.
Tình cảm mà Cố Vân Phàm dành cho Ôn Noãn bỗng trở nên không được tự nhiên, cùng đi kèm với cảm giác biết rõ mình không xứng có được.
Mấy thứ tình cảm này nọ của cậu ta, Ôn Noãn cũng không để ý.
Cô bàn bạc cụ thể với ông Cố, đơn giản là muốn có dự án kia.
Cao thủ so chiêu, én bay không dấu.
Ôn Noấn im lặng không nhắc tới chuyện dìu dắt Cố Vân Phàm, cô mỉm cười: “Thật sự là vì tôi đang mang thai, chuyện thương trường tôi cũng không còn để ý nhiều như trước.”
Ông Cố không khỏi mất mát.
Nhưng vẫn ở lại ăn cơm trưa.
Sau khi ăn xong, Hoắc Minh và ông Cố có việc làm ăn muốn bàn, Ôn Noãn tản bộ dưới ánh nắng, ở đây có một vườn hoa rất lớn, trồng đầy hoa hồng.
Ôn Noãn cầm kéo, cắt một bó hoa hồng màu sâm panh. Cô giao cho người giúp việc.
Vừa định quay đầu lại bỗng có chút kinh ngạc: “Cố Vân Phàm, sao lại là cậu?”
Không biết từ khi nào, người giúp việc biến thành Cố Vân Phàm.
Sắc mặt của Cố Vân Phàm không được đẹp cho lắm.
Cậu ta đặt hoa hồng đặt sang một bên bàn, chất vấn cô: “Chuyện của cô tôi đã làm cho cô rồi, ông đây ngủ với người phụ nữ kia tới mức muốn ói rồi, chuyện cô đã đồng ý với tôi, bao giờ làm?”
Ôn Noãn buông kéo, đỡ bụng ngồi xuống.
“Gấp cái gì! Không phải tôi đang làm đây sao!”
Cố Vân Phàm hụt hãng.
Rõ ràng cô đang nghỉ phép, cả ngày nếu không dưỡng thai thì sẽ chơi hoa nghịch cỏ, vô cùng thoải mái, đâu giống đang làm việc nghiêm túc?
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?