Ôn Noãn không dám nhìn tiếp, ánh mắt rơi xuống cuốn sách nuôi dạy con. “Sùng Quang rất nhạy cảm! Đừng quá khắt khe với thằng bé.”
“Về chuyện kinh doanh, ít nhất đến năm mười sáu tuổi hãng tiếp xúc được chứ?”
Khi cô nói, Hoắc Minh vẫn luôn nhìn cô.
Ôn Noãn không chịu được ánh mặt như vậy, cô ném sách xuống, nói nhỏ: “Em đang nói chuyện với anh, ánh mắt của anh là sao vậy!”
Hoặc Minh cũng đặt ly nước xuống.
Anh dựa lưng vào ghế số pha đối diện, cười khế: “Anh không được nhìn bà chủ nghiêm chỉnh của mình à?... Em cho rằng anh nghiêm khắc với Sùng Quang sao?”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Hoắc Minh lại tiến tới ôm cô từ đằng sau, lần ôm này có phần cứng cỏi.
Đôi môi mỏng đẹp đế áp lên cổ cô, anh nói chuyện mà giống như hôn cô hơn, anh thì thầm: “Ôn Noãn, em coi Sùng Quang như con ruột à?”
Ôn Noãn hơi giật mình.
Hoắc Minh nhẹ nhàng nói: “Bằng không sao em chiều thằng bé như vậy!”
Ôn Noãn vô thức muốn phản bác, nhưng ngón tay thon dài của Hoắc Minh đã nhẹ nhàng đặt lên môi cô, anh nói tiếp: “Nếu Doãn Tư ở tuổi này, em chắc chắn sẽ không phản đối nếu anh đào tạo và để thằng bé tiếp xúc với những việc liên quan tới giới kinh doanh! Chỉ vì Sùng Quang không phải con ruột của anh nên em sợ thằng bé khó chịu phải không?”
Ôn Noãn cảm thấy anh nói đúng.
Nhưng hình như có gì đó không đúng...
Tóm lại, Hoắc Minh rất giỏi ăn nói, cô không thể phản bác được nữa.
Phản bác có nghĩa là không coi Sùng Quang là con ruột!
Ôn Noãn mất một hồi lâu mới tìm lại giọng nói của mình.
“Anh muốn Sùng Quang tiếp quản Tây Á?”
Hoắc Minh gật đầu, tuy đang ôm cô, nhưng lại rất nghiêm túc.
Anh nói: “Anh không muốn Hoắc Tây bước chân vào giới kinh doanh, đứa nhỏ này thông minh lanh lợi... Ôn Noãn, trong số các con, đứa anh đau lòng nhất chính là Hoắc Tây, anh muốn con bé không bị gò bó mà tự do tự tại sống hết một đời.”
Nói cách khác, chính là làm bất cứ thứ gì con bé muốn.
Đây là chức trách của một người bố!
Ôn Noãn không ngốc, cô sớm biết Hoắc Minh thiên vị Hoắc Tây, nhưng cô không ngờ lại đạt đến mức này.
Hoắc Minh biết cô nghĩ nhiều.
Cô thông cảm cho bọn trẻ, nhưng cô cũng biết Hoắc Minh rất độc đoán trong vấn đề này.
Ôn Noãn thỏa hiệp!
Hoắc Minh hôn lên gò má non mềm của cô, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Bà Hoắc thật rộng lượng và thấu tình đạt lý.”
Ôn Noãn không còn cách nào. Đồng thời, cô cũng cảm thấy nụ hôn của anh quá nóng bỏng. “Hoắc Minh? Bọn nhỏ đều ở nhàit”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?