13.
Dù ngày mai có tiết lúc 8 giờ sáng, nhưng đúng là tôi phấn khích đến không ngủ nổi.
Tôi nhắn tin cho đàn anh Trương Trạch:
“Anh cứ tiếp tục làm cái game đó đi, em đầu tư cho.”
Tôi quen anh ấy trong một lớp học tự chọn.
Từ năm nhất, anh đã bắt đầu nghiên cứu phát triển mấy trò chơi và ứng dụng nhỏ.
Trương Trạch: “Hả? Em đang nói mơ à?”
Nhóm khởi nghiệp nhỏ của anh có hơn 10 người.
Lần trước họ nói định làm một game giải đố khó hơn, tôi thấy khá hay.
Kết quả là, anh ấy bảo vừa thất tình, đau lòng quá nên không làm nữa.
Sắp tốt nghiệp rồi, muốn rửa tay gác kiếm, đi thi công chức.
Vì làm game không có tương lai.
???
Tôi không hiểu nổi tư duy kiểu “đầu óc chỉ có tình yêu” của mấy người này luôn.
Thực ra trước đó tôi đã lén nhờ thầy giáo phân tích giúp tiềm năng dự án, thấy rất đáng đầu tư.
Chỉ tiếc khi đó không có tiền.
Tôi nhắn lại:
“Em nói nghiêm túc đấy, em đầu tư cho anh 2 triệu, đủ không?”
Trương Trạch: “Em sốt nặng rồi hả?”
Tôi: “3 triệu? Em lấy 60% cổ phần.”
Trương Trạch: “Em đang cosplay nhà đầu tư à? Em lấy đâu ra nhiều tiền thế?”
Tôi đành bịa đại:
“Trì Dã, anh tra thử xem, bạn trai em đấy.”
Sau đó gửi liền một đống ảnh trang sức.
Ra đời rồi, thân phận và địa vị đều là do mình tạo nên.
Một lát sau, anh ấy nhắn lại:
“Cô em à, vậy mà còn đi lắc trà sữa làm gì? Thật không hiểu nổi mấy người giàu như em luôn.”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?